Chương 2193 “Các người muốn trực tiếp tới sân bay thì để tôi nói bảo vệ đưa các người đi.” Đường Tam Thủy thay vợ mình suy nghĩ: “Không cần thiết chờ lâu như vậy, tôi vừa mới xem tin tức, thấy gần chỗ này có xảy ra tai nạn xe cộ, nên giao thông tương đối khó đi.” “Im miệng đi, chuyện của chúng tôi không cần ông quản.” Lâm Thu Linh không khỏi buồn rầu: “Chúng ta có xe miễn phí tới đón, tiết kiệm được chút tiền, không còn dáng vẻ kia thì làm sao chịu được mỗi ngày ông cứ chơi đồ cổ chứ?” “Hơn nữa, ông tốt nhất là phải thường xuyên mang theo điện thoại, ném lung tung trên lầu cứ ong ong ồn quá đi mất.” Bà ta phát ti3t cơn giận về phía Đường Tam Thủy. Đường Tam Thủy không nói gì thêm, nhận ly nước thím Ngô đưa rồi uống. “Ầm!” Lâm Thu Linh cũng bưng một ly nước trà lên uống hết một hơi, sau đó cầm cái ly nện thẳng lên tay phải thím Ngô. Lần này, Lâm Thu Linh móc ra điện thoại đang reo trong tay thím Ngô ném đi. “Đã nói bao nhiêu lần rồi, làm việc không được dùng điện thoại, bây giờ bà còn chưa tàn làm đã cầm điện thoại theo làm gì?” “Bình thường chính là lười biếng như vậy đúng không? Hèn chi gần đây mặt sàn là bẩn như vậy.” “Lau chùi sạch sẽ cho tôi, nếu không thì trừ sạch tiền lương của bà, lại nói Nhược Tuyết đuổi cái đồ phế vật như bà đi khỏi đây.” Nếu không phải vừa mới lau tay xong nói không chừng bà ta sẽ đánh thím Ngô hai bạt tai. Thím Ngô không dám lên tiếng, nhặt điện thoại “Cuộc gọi của Diệp Phi (Phàm)” lên bỏ lại vào túi, sau đó cúi đầu thu dọn trên mặt đất. “Phế vật!” Lâm Thu Linh giận dữ mắng chửi một câu, sau đó quay người đi ra cửa. Bà ta muốn hít thở không khí. Lâm Tam Cô cũng kéo theo rương hành lý đi tới. “Lốp bốp…” Đúng lúc này, ở cửa lớn nhà họ Đường vang lên một tiếng thật lớn, cánh cửa sắt khắc hoa trực tiếp bị phá tan, khiến cho hai bảo vệ sợ tới mức lăn lộn về sau. Sau đó là một chiếc Mazda nổi điên xông tới. Trong nháy mắt mấy chậu hoa liền bị đụng bay, nghiền nát sạch. Một con chó ngao Tây Tạng cũng bị đụng bay. Một đống bừa bộn, càng nguy hiểm hơn. “Thu Linh, lùi lại lùi lại.” Lâm Tam Cô thấy thế hét lên một tiếng, lôi kéo Lâm Thu Linh lùi riết về sau. Ngay khi bảo vệ nhà họ Đường rút súng ống ra thì cửa xe mở ra, Đường Phong Hoa chui ra, trong tay cầm một cây dao rọc giấy. Cô ấy chỉ thẳng vào Lâm Thu Linh điên cuồng quát mắng: “Lâm Thu Linh, tôi muốn giết bà, giết bà!” Đêm nay, nhất định phải có một người chết. Sau khi Đường Phong Hoa được dùng Tuyết Liên nghìn năm bồi bổ thì hai chân đứng thẳng lên được, càng tức giận nên động tác rất nhanh. Bảo vệ của nhà họ Đường muốn ngăn cản nên cùng nhau tiến lên, nhưng nhận ra bà là Đường Phong Hoa, vẻ mặt liền thành do dự. Chỉ một cái quay người này, Đường Phong Hoa liền xông lên trước sảnh lớn, vung dao rọc giấy khóa chặt bóng dáng Lâm Thu Linh. Trong ánh sáng của dao là gương mặt tức giận của Đường Phong Hoa. Đường Tam thủy nhịn không được gào lên: “Phong Hoa, con làm gì vậy?Mau dừng tay lại.” Đường Phong Hoa không để ý tới, vọt tới trước mặt Lâm Thu Linh, giơ dao chém xuống.