Chương 2198 “Anh sắp bóp ch ết mẹ em rồi, mau thả mẹ em ra!” Ngón tay cô không ngừng run lên: “Thả mẹ em ra!” “Em chĩa súng vào anh? Em lấy súng chĩa vào anh?” Diệp Phi (Phàm) nghiêng đầu nhìn Đường Nhược Tuyết, anh quát lên: “Đường Nhược Tuyết, em muốn giết anh!” “Thả mẹ ra!” Đường Nhược Tuyết cũng hét lên một tiếng: “Mau thả mẹ ra!” Cô cũng không muốn chĩa súng vào Diệp Phi (Phàm), cô cũng chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, nhìn thấy mẹ sắp bị bóp ch ết, bản năng bị huyết thống thúc giục khiến cô không khống chế được. Lâm Tam Cô đứng cách đó không xa cũng hoảng sợ kêu to: “Nhược Tuyết, mau cứu mẹ cháu, Diệp Phi (Phàm) điên rồi, nó muốn giết người.” Lâm Tiểu Nhan cũng hét lên với bảo vệ: “Báo cảnh sát, báo cảnh sát ssi.” “Câm miệng!” Diệp Phi (Phàm) không thể nén giận: “Sau khi Lâm Thu Linh chết rồi sẽ đến lượt các người.” “Diệp Phi (Phàm), buông tay, dùng lực mạnh hơn thì mẹ em sẽ chết mất.” Đường Nhược Tuyết lại hét lên một tiếng, nhìn thấy Lâm Thu Linh sùi bọt mép, thu nòng súng chỉ về phía đầu mình: “Mau buông tay, nếu mẹ em chết, em cũng chết.” Cô mở chốt an toàn của súng ra, đau khổ nói: “Em không thể nhìn anh giết mẹ được.” Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết đưa nóng súng về phía đầu mình, còn mở chốt an toàn của súng ra, tim Diệp Phi (Phàm) run lên, nắm tay cũng bớt lực đi. Anh nhìn ra được, Đường Nhược Tuyết sẽ thật sự nổ súng tự sát. Diệp Phi (Phàm) buông lỏng ngón tay, Lâm Thu Linh lập tức ho khan, sắc mặt tốt hơn một chút, giống như người chết đuổi nhận được chút không khí mới mẻ. Chỉ là Diệp Phi (Phàm) vẫn không thả bà ta ra. Anh nói với Đường Nhược Tuyết: “Bà ta không đáng để em làm như vậy.” Đường Nhược Tuyết vứt súng trong tay ra, chạy đến ôm lấy Diệp Phi (Phàm): “Bà ấy là mẹ em, nuôi em hơn hai mươi năm.” Diệp Phi (Phàm) chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Em không muốn hỏi anh vì sao lại giết bà ta à?” “Dù bà ấy có làm sai điều gì, em cũng không thể trơ mắt nhìn anh giết bà ấy được!” Đường Nhược Tuyết dùng sức kéo tay Diệp Phi (Phàm): “Bà ấy là mẹ em, cũng là mẹ vợ trước của anh, anh không thể làm như vậy với mẹ được.” “Anh không thể làm như vậy với bà ta, bà ta có thể làm như vậy với Đường Phong Hoa?” Diệp Phi (Phàm) quát chói tai: “Em không thể trơ mắt nhìn bà ta chết, em có thể nhìn một dao c ắm vào ngực chị cả được à?” Cơ thể Đường Nhược Tuyết run lên: “Chị cả bị sao vậy? Không phải hai người họ đã làm lành rồi sao?” Lúc này cô mới phát hiện trong nhà lộn xộn vô cùng, Đường Phong Hoa nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trên người còn chảy rất nhiều máu. Đường Tam Quốc gấp đến mức không thể đứng yên. “Chị cả sắp bị Lâm Thu Linh hại chết rồi.” Vẻ mặt Diệp Phi (Phàm) đầy tức giận: “Bà ta và Lâm Tam Cô thông đồng với Huyết Y Môn, lợi dụng Đường Phong Hoa để tiếp xúc với ba người Lạc Thần, hạ độc huyết thi hoa khiến ba người họ hôn mê.” “Nếu như không phải anh trùng hợp biết loại độc này thì ba người bọn họ vĩnh viễn không tỉnh lại được.” “Độc này của Lâm Thu Linh không chỉ làm ba người Lạc Thần không thể tham gia trận đấu, còn có thể khiến bọn họ mất mạng.”