Chương 2199 “Đường Phong Hoa biết mình bị lợi dụng thì áy náy vô cùng, tự đâm mình một đao để tạ lỗi.” “Nếu như không phải anh đến nhà họ Đường đúng lúc, giữ lại được tính mạng cho cô ấy thì hiện tại em đã không còn người chị cả Đường Phong Hoa này.” “Chị cả suýt mất mạng, thế nhưng Lâm Thu Linh vẫn không nhìn một cái, vô tâm dẫn Lâm Tam Cô rời đi.” “Em nói Lâm Thu Linh có nên chết hay không?” Anh phẫn nộ quát: “Có nên chết hay không?” “Cái gì?” Đường Nhược Tuyết chấn động: “Bọn họ hạ độc ba người Lạc Thần?” “Chị cả vì áy náy nên đã tự đâm mình một đao?” Cô bi phẫn nhìn về phía Lâm Thu Linh: “Mẹ, Tam Cô, Diệp Phi (Phàm) nói là thật sao?” Lâm Thu Linh bị Diệp Phi (Phàm) bóp cổ nên không thể nói được, Lâm Tam Cô lại giãy dụa gầm lên: “Ngậm máu phun người, ngậm máu phun người.” “Bọn tao đến để xin lỗi Kim Chi Lâm, chúng tao không liên quan gì đến hạ độc cả.” “Nếu chúng tao hạ độc thì mày đưa chứng cớ ra đây? Chứng cớ đâu?” “Bánh hoa quế cao là chúng tao tự tay làm, Nhược Tuyết cũng tham dự toàn bộ quá trình, mày lấy cái gì mà nói bánh hoa quế cao có độc?” “Nếu có độc, chúng tao ăn, Nhược Tuyết ăn, vài người ở Kim Chi Lâm cũng ăn bánh hoa quế cao.” “Ngay cả lúc bọn Lạc Thần ăn, Đường Phong Hoa cũng ăn theo, sao cô ta đến đánh rắm một cái cũng không có?” “Điều này chứng tỏ trong bánh hoa quế cao căn bản không có độc, ba người Lạc Thần trúng độc không liên quan gì đến chúng tao hết.” Lâm Tam Cô phát huy sức chiến đấu của người đàn bà chanh chua: “Diệp Phi (Phàm), mày nhìn chúng tao không vừa mắt thì thôi, nhưng cũng đừng đổ oan cho chúng tao.” “Tao nói cho mày, tao và Lâm Thu Linh đều là người tốt, tuyệt đối không làm chuyện ác này.” “Mày không bảo vệ tốt ba người Lạc Thần, trong lòng thấp thỏm lo âu, vừa thấy chúng tao đến cửa chịu tội vì thế lập tức đổ lỗi lên đầu chúng tao.” “Đường Phong Hoa cũng bị mày mê hoặc đến giết chúng tao.” “Cô ta tự đâm một đao, là chính cô ta muốn chết, không phải chúng tao muốn giết cô ta, chúng tao rời đi là nhất thời luống cuống tay chân, lo lắng đụng chạm đến cô ta.” “Tóm lại ba người Lạc Thần bị trúng độc không có liên quan gì đến chúng tao hết.” “Nếu màu có chứng cớ chứng minh tao và Lâm Thu Linh hạ độc, không cần mày ra tay giết chúng tao, chính chúng tao sẽ tự lấy đao đâm mình.” “Lấy chứng cớ ra đây.” “Không có chứng cớ, mày không chỉ phải nhận lỗi, còn muốn đền cho chúng tao một nghìn tỷ tiền thuốc men, bằng không tao sẽ báo cảnh sát.” “Hôm nay nhiều người nhìn thấy như vậy, tuyệt đối có thể kiện mày giết người không thành.” Lâm Tam Cô dùng lời lẽ nghiêm chính cắn lại Diệp Phi (Phàm), bày ra dáng vẻ cực kỳ vô tội. Diệp Phi (Phàm) không đáp lại Lâm Tam Cô mà quay ra lạnh lùng hỏi Đường Nhược Tuyết: “Em cũng muốn anh lấy bằng chứng ra?” Vẻ mặt Đường Nhược Tuyết rất đau khổ, cô biết Diệp Phi (Phàm) đáng tin, nhưng vẫn không đành lòng nhìn mẹ chết đi như vậy. Quan hệ huyết thống khiến lòng cô hy vọng có may mắn theo bản năng. “Diệp Phi (Phàm), dù như thế nào thì hiện tại anh cũng không nên giết người.” “Không phải anh còn muốn thi đấu với Huyết Y Môn à, anh giết mẹ trước mặt mọi người thì sẽ không còn tư cách dự thi nữa.”