Chương 2236 Shichiro Yamamoto lạnh lùng cười, lớn tiếng nói: “Tôi thắng anh, anh mắng tôi vô liêm sỉ, Diệp Phi (Phàm), lòng dạ anh thật hẹp hòi, thua mà không nhận.” Người xem ở đây nghe được câu này, lại bắt đầu lên án công khai Diệp Phi (Phàm): “Đúng vậy, Shichiro Yamamoto cố ý nhường nửa phút cho anh kiểm tra trước, anh còn dám nói anh ta vô sỉ?” “Diệp Phi (Phàm), anh mới là vô liêm sỉ, thua chính là thua, đây là chênh lệch thực lực, lại còn không thừa nhận.” “Thua cũng không chấp nhận, ta thật sự hận mình là người Trung Quốc, phải mất hết mặt mũi theo anh.” “Thua thì mau cút đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ.” “Tôi đề nghị, về sau phong sát Diệp Phi (Phàm), tước đoạt tư cách làm nghề y của anh ta, cũng đóng luôn Kim Chi Lâm của anh ta đi.” “Đúng vậy, phong sát anh ta, thua còn mắng chửi người ta, không xứng làm bác sĩ.” Huyết Y Môn vui sướng khi người gặp họa bỏ đá xuống giếng, người xem Trung Quốc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cùng lúc phát ti3t lửa giận do Diệp Phi (Phàm) thua trận. “Diệp Phi (Phàm), tự giải quyết cho tốt đi.” Shichiro Yamamoto rất vui sướng trước khốn cảnh của Diệp Phi (Phàm), sau đó cầm lấy ống nghiệm cười với toàn trường: ” Các trọng tài, cái ống nghiệm dán nhãn chữ O này chính là ống nghiệm không độc.” “Vì cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, cũng vì thể hiện sự tự tin của tôi, tôi sẽ đương trường uống hết thuốc nằm trong ống nghiệm này.” Sau khi nói xong, anh ta ngửa đầu uống cạn nước thuốc trong ống nghiệm trung kia, tiêu sái nói không ra lời, dũng cảm không cách nào miêu tả được. “A !!”Động tác này, nháy mắt đã khiến cho toàn trường kinh hô một mảnh. Bất kể là đoàn trọng tài hay là người xem của hai bên, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này. Shichiro Yamamoto cũng quá trâu bò, đương trường uống sạch nước thuốc trong ống nghiệm này, hành động này cần lá gan như thế nào, cần sự tự tin ra sao? Dù sao cũng không nghĩ tìm lầm ống nghiệm, nuốt vào một ống độc dược thì anh ta không chết cũng sẽ trọng thương. Thật lợi hại, rất đẹp trai. “Ba ba ba !!” “Shichiro, Shichiro!” Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay, vô số người hô to. Ngay cả tiểu bí thư bên người bà Triệu cũng mang dáng vẻ mê trai thấy rõ. Trong khi Shichiro Yamamoto hưởng thụ sự chú ý của ngàn vạn người, Diệp Phi (Phàm) cúi đầu tạ lỗi với bà Triệu ở đối diện, sau đó cúi đầu gian nan rời đi đài cao này. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng gánh vác tất cả hậu quả, cũng có thể đoán được mình sẽ mất đi tất cả cơ nghiệp. “Đô !!” đúng lúc này, tai nghe bluetooth bên tai Diệp Phi (Phàm) vang lên. Diệp Phi (Phàm) theo bản năng ấn xuống một cái. Bắt máy nghe. Bên tai rất nhanh truyền đến giọng nói lo lắng của cô gái: “Diệp Phi (Phàm), Diệp Phi (Phàm), em là Nhược Tuyết, em là Nhược Tuyết!” Thân thể Diệp Phi (Phàm) chấn động: “Nhược Tuyết, em ra sao rồi?” “Diệp Phi (Phàm), anh nghe này, kiên trì đấu tiếp đi, em không sao, em đã thoát được khốn cảnh rồi.” “Hai ngày trước, em luôn cảm giác có người nhìn em chằm chằm, em đã an bài bọn Đường Thất âm thầm bảo vệ em.”