Chương 2237 Tiếng nói của Đường Nhược Tuyết rất dồn dập: “Đường Thất bọn họ hiện tại đang bắt giữ Miêu Truy Phong, còn giải cứu em ra nữa.” Diệp Phi (Phàm) đột nhiên ngẩng đầu: “Em không sao?” Đường Nhược Tuyết không trả lời, chỉ giẫm Miêu Truy Phong một cái, ngay lập tức, phía bên kia vang lên tiếng kêu thảm thiết điên cuồng. Hiển nhiên cô đã trói được Miêu Truy Phong. Thân thể Diệp Phi (Phàm) không ngừng được run lên, tuyệt vọng trong lòng đã hoàn toàn tan biến. “Anh phải thắng, nhất định phải thắng.” Đường Nhược Tuyết đột nhiên rơi nước mắt như mưa: “Em muốn anh nở mày nở mặt, em không muốn anh bị bêu rếu muôn đời.” “Được!” Diệp Phi (Phàm) nhẹ nhàng mà đáp lại một tiếng: “Anh phải thắng.” Sau đó, anh đột nhiên xoay người, hô lên một tiếng với Shichiro Yamamoto: “Shichiro, ván này, anh còn chưa có thắng!” Sau khi nói xong, thân hình Diệp Phi (Phàm) chợt lóe lên, hai tay bắt một cái trên đống ống nghiệm, mười ống nghiệm mang độc đã nằm trong tay. Ngón tay anh bật lên một cái, miệng ống bị mở ra, tạo thành một hàng chữ “Đường Nhược Tuyết.” Một giây kế tiếp, Diệp Phi (Phàm) trước sau đỗ hết mười ống nghiệm độc dược vào miệng. Trong nháy mắt, anh đã uống sạch độc dược. “Anh tìm ra một ống nghiệm không độc, tôi tìm ra mười ống nghiệm không độc.” Diệp Phi (Phàm) hô lên một tiếng: “Ván này, anh nói xem anh thắng, hay là tôi thắng đây?” Toàn trường là một mảnh tĩnh mịch. “A…” Mọi người ở hiện trường đều há hốc mồm sững sờ nhìn Diệp Phi (Phàm), nhìn mười ống nghiệm trong tay anh. Không ai ngờ được rằng, Diệp Phi (Phàm) đã tìm thấy mười ống nghiệm, còn uống một hơi hết sạch thuốc bên trong. Không chỉ mấy trăm khán giả chết lặng, mà ngay cả đám người Bắc Đình Xuyên cũng sững sốt. Shichiro Yamamoto càng trừng lớn hai mắt không thể tin được. Mẹ nó! Tổ khảo thí sẽ không nói đùa với mọi người, họ nói chỉ có một ống nghiệm có độc, thì chính là một ống nghiệm có độc, còn là độc 100%. Uống một ống nếu không được cứu chữa kịp thời nhất định sẽ mất mạng, huống hồ là uống mười loại độc khác nhau, như vậy thì thần tiên cũng không cứu nổi? “Diệp Phi (Phàm)!” Khổng Đào Lý, Ông cụ Cung và Viên Thanh Y đồng thời bật dậy hét lên. Ánh mắt của bà Triệu cũng cứng đờ, ánh mắt hiếm khi hiện lên chút hứng khởi. “Diệp Phi (Phàm), có phải anh cảm thấy sắp thua không còn đường lui rồi, nên mới vội vã đập vỡ lọ thuốc uống thuốc độc mà chết không?” Shichiro Yamamoto lập tức phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Phi (Phàm) mà hét lên. “Tôi nói cho anh biết, vô dụng thôi, thuốc độc chính là thuốc độc, không phải vì gan anh lớn mà không giế t chết anh đâu.” “Thuốc độc này sẽ lấy mạng của anh nhanh thôi, anh ở đó đợi lát nữa bị độc phát tác hành hạ đi.” Hắn ta càng lúc càng khinh thường đối thủ này, vì một người phụ nữ mà từ bỏ phần thắng, vì trốn tránh chỉ trích mà chọn cách tự sát. Người dẫn chương trình cũng nhanh chóng hét lớn: “Mau, mau, gọi nhân viên y tế, cứu người.”