Chương 2369 “Được, nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm mỗi dãy nhà, đặc biệt là tầng hầm dưới mặt đất, nhất định không thể bỏ qua.” Diệp Phi (Phàm) đưa ra chỉ thị ở trong tai nghe, sao đó bảo Đường Thất và đám người vệ sĩ dùng tốc độ nhanh nhất để tìm kiếm. Tối nay tổng cộng có bốn mươi năm nhân viên cứu hỏa đến, trừ mười hai nhân viên cứu hỏa chuyên nghiệp, còn lại là vệ sĩ của nhà họ Đường đóng giả. “Nhà thứ nhất không có!” “Nhà thứ hai không có!” “Nhà thứ tư không có!” “Nhà chính không có!” “Nhà thứ năm không có!” “Nhà thứ ba không có!” Từng tin tức truyền vào trong tai của Diệp Phi (Phàm), khiến lông mày Diệp Phi (Phàm) không ngừng nhíu lại, tự hỏi chả nhẽ mình đánh cược sai rồi, bệnh nhân không có trốn ở chỗ này? Sau đó ánh mắt anh lại nhìn về một tòa kiến trúc thấp lùn ở cách đó không xa, đó là kho hàng mà người nước Dương cất giữ kho đồ. Anh mang theo người lao đến, thấy kho hàng, dùng chân đá. Rầm một tiếng, cửa phòng vỡ nát, một tia sáng và ánh lửa chiếu vào. “A” Kho hàng vốn đang yên lặng bỗng nhiên hét lên, giống như gặp phải mấy con dơi vậy, còn mang theo tiếng xích sắt hỗn tạp nữa. Diệp Phi (Phàm) hơi nheo mắt, sau khi thích ứng với tối tăm của kho hàng rồi nhìn xung quanh, sắc mặt hơi thay đổi. Ba mươi sáu bệnh nhân quả nhiên là ở đây. Có mấy chục người ở cạnh ghế xô pha ở trong kho hàng, mấy chục người giống như là chó làm tổ ở trên đó, đeo cặp kính râm, bên cạnh là lương khô và hoa quả. Chỉ là bệnh nhân tay trái bệnh nhân đeo một cái xích sắt, khóa chung một chỗ với mấy người ở trên ghế xô pha. Thấy Diệp Phi (Phàm) xuất hiện, bên ngoài còn có ánh lửa gập trời, những người này sợ hãi co rụt người lại, bộ dáng vô cùng sợ hãi. “Lái xe cứu hỏa cải trang đến đi, chở tất cả mọi người đi.” Diệp Phi (Phàm) hô một tiếng với đám Đường Thất: “Nhanh!” Sau đó anh lôi điện thoại ra chụp hiện trường, chuẩn bị cho việc sau này đi tìm người nước Dương để giải quyết. Những tên khốn này không chỉ tham gia đấu tranh giữa Đường Hải Long và Đường Nhược Tuyết, còn trêu đùa tính mệnh của người bệnh, Diệp Phi (Phàm) sao có thể tha thứ cho đám người nước Dương có liên quan được. Diệp Phi (Phàm) gọi cho Đường Nhược Tuyết, bảo cô lập tức liên lạc với một bệnh viện riêng biệt, chuẩn bị tiếp nhận một đám người mắc bệnh, đồng thời cử ra đủ mấy nhân viên bảo vệ. “Tu tu” Xe cứu hỏa rất nhanh đã được lái đến, buồng xe mở ra, xuất hiện mấy chục chỗ ngồi. Đường Thất và những người khác cầm búa chữa cháy đến, chặt đứt xích sắt sau đó đánh ngất bệnh nhân rồi đưa vào trong xe, động tác rất là nhanh, hơn ba mươi bệnh nhân trong chớp mắt đã được dọn dẹp sạch sẽ. “Các cậu mau đi nhanh, tôi ngăn ở phía sai.” Diệp Phi (Phàm) để đám người Đường Thất mang bệnh nhân đi trước, sau khi anh và những đội viên phòng cháy chữa cháy gặp mặt mới rời đi. Đám người Đường Thất đã lái xe cứu hỏa cải trang đi rất nhanh, chạy thẳng đến bệnh viên riêng biệt cách mười mấy cây số.