Chương 2370 Diệp Phi (Phàm) đang định đóng kho hàng rồi rời đi, đột nhiên lỗ tai nghe được tiếng động, anh nghiêng đầu nhìn về một hướng. Chỗ đó còn có một căn phòng nhỏ. Anh xông vào mở ra. Một mùi khó ngửi đập vào mặt. Chỉ thấy có người đưa lưng về phía cửa, đưa lưng về phía Diệp Phi (Phàm), co rúc vào một góc đen kịt run rẩy. Trong góc tối đấy, khuôn mặt đưa lưng về phía mình, Diệp Phi (Phàm) không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhưng có thể cảm nhận được đối phương giống như là đang rất sợ. “Đi cùng tôi!” Diệp Phi (Phàm) nói với người bị bệnh kia, sau đó ôm lấy ông ta đi ra ngoài. Chỉ là mới vừa đi mấy bước, bỗng nhiên anh nghĩ đến một vấn đề, sao người bệnh này lại không bị xích lại? Không chút trì trệ, Diệp Phi (Phàm) ném người bệnh này vào vách tường. “Vèo” Gần như là vào lúc đó, một chùm ngân châm từ trong tay người bị bệnh bay ra, vèo vèo vèo bay vào thân thể Diệp Phi (Phàm). Cả người Diệp Phi (Phàm) hơi tê. Tiếp, người bị bệnh ung dung ngã xuống đấy, nở một nụ cười rực rỡ: “Diệp Phi (Phàm), thấy châm của tôi như nào?” Tùng Dã Thiên Sơn. “Là anh?” Diệp Phi (Phàm) nhìn châm bạc trên người hắn rồi lại nhìn Matsuno Chiyama: “Quả nhiên là các người muốn tôi chết mà.” Anh biết rõ Huyết Y Môn muốn mình chết để trút giận vụ Hắc Xuyên Mộ Tuyết và chuyện tỉ thí kĩ thuật chữa bệnh, nhưng làm cách nào cũng không nghĩ tới sẽ ẩn chứa chủ ý giết người kiểu này. “Cái này là đương nhiên!” Matsuno Chiyama hắng giọng nhẹ một cái: “Bắc Đình chết đột ngột, Yamamoto trúng độc, Hắc Xuyên phản bội, còn tao cũng mất hết tiền đồ, làm sao tao có thể không hận mày được?” “Sở dĩ tao chưa mổ bụng tự sát, ngược lại còn miễn cưỡng ở lại Trung Quốc là vì muốn tìm cơ hội giết mày.” Mặc dù lúc trước so tài châm cứu với Diệp Phi (Phàm) khiến hắn tỉnh ngộ không ít, thậm chí còn tu đến bậc sơ cấp Nhất Niệm Châm Thành về châm cứu, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể trở về Huyết Y Môn, cũng không thể trở về được nước Dương. Vinh quang không còn nữa, kẻ thất bại như hắn chỉ có thể tham sống sợ chết, thời điểm Matsuno Chiyama bại dưới tay Diệp Phi (Phàm), hắn đã biết trước rằng mình không còn tương lai. Cho nên, hắn hận Diệp Phi (Phàm) đến tận xương tủy. Trong lúc nói chuyện, hắn chậm rãi lùi về phía sau mấy bước, đóng kín cửa kho hàng lại, ngăn cách không gian bên trong với tiếng hỗn loạn và ánh lửa bên ngoài. Toàn bộ kho hàng càng trở nên u ám, chỉ có ánh sáng lọt qua khe cửa chiếu vào khiến cho khung cảnh bên trong càng trở nên mờ ảo. Khung cảnh bên trong đã trở nên yên tĩnh hơn, hai người đứng đối mặt cách nhau mười mấy mét. “Như thế này là các người không chấp nhận rằng mình đã thua.” Trên mặt Diệp Phi (Phàm) lộ ra vẻ khinh bỉ: “Vì muốn thắng mà không từ thủ đoạn, che giấu thất bại, thẹn quá hóa giận.”