Chương 2422 Diệp Phi (Phàm) quát một tiếng: “Tôi hiện tại chính là quốc sĩ, kẻ nào dám động đến tôi?” Đường Hải Long mí mắt giật giật, ôm đầu lùi về sau vài bước. Diệp Phi (Phàm) không động đến thân phận thì thôi, nhưng một khi đã nhắc đến thì bọn họ cũng không dám tấn công. Diệp Phi (Phàm) sắp bước vào rồi, nếu như bọn họ khiến Diệp Phi (Phàm) bị thương, chỉ sợ không tránh khỏi phiền toái. Vệ sĩ của nhà họ Vệ tay xách theo súng, sát ý vô cùng mãnh liệt, nhưng cũng không dám lấy súng chĩa vào Diệp Phi (Phàm). “Còn 30 giây nữa.” Diệp Phi (Phàm) tiến đến gần Vệ Hồng Hồ. “Tức chết mất.” Nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) hung hăng càn quấy, những cô chủ nhà giàu không khỏi phẫn nộ. Thường ngày vẫn luôn là họ ức hiếp người khác, vậy mà hôm nay lại phải chịu sự uất ức lớn như thế này. Diệp Phi (Phàm) khiến bọn họ tức giận đến dậm chân, hận không thể xông đến cho anh một cái bạt tai. “Diệp Phi (Phàm), cậu hạ quyết tâm sẽ đối nghịch với tôi đi đến cùng ư?” Vệ Hồng Hồ chạm vào vùng bụng đau đớn của mình. Không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Vệ Hồng Hồ không hề có dáng vẻ tức giận, nhưng đôi mắt anh ta trở nên u ám. Hơi thở giống như dã thú này khiến Thần Long hơi hơi nheo mắt, không ngờ Vệ Hồng Hồ lại có một chút năng lực như vậy, khiến anh càng thêm hứng thú với trò mèo vờn chuột này. Diệp Phi (Phàm) không quan tâm: “Còn mười lăm giây.” Đôi mắt anh ngày càng lạnh lẽo. “Được, được lắm, Diệp Phi (Phàm), cậu diễn tốt lắm.” Vệ Hồng Hồ nhìn thẳng vào Diệp Phi (Phàm) bằng ánh mắt sắc lạnh, tức giận đến nỗi bật cười: “Tốt lắm, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, tôi sẽ ghi nhớ tất cả mọi chuyện của ngày hôm này, Diệp Phi (Phàm), chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại.” Bốp! Bốp! Sau đó anh ta tát vào má mình hai cái và cúi đầu trước Đường Kỳ Kỳ: “Cô Đường, thật xin lỗi, hôm nay tôi uống nhiều quá, xin lỗi cô.” Lúc đầu Vệ Hồng Hồ tàn ác không kiêng nể bất kỳ ai, bây giờ lại như một con cáo cụp đuôi, giống như hai người khác nhau vậy. Trường hợp này không phải nên đánh đập tàn nhẫn sao? Bộ dạng ăn nói khép nép này tựa như một cái tát, không khỏi dọa người, huống hồ là ở nơi đông người như vậy, thật mất mặt. “Chúng ta đi.” Sau khi Vệ Hồng Hồ tát và nói lời xin lỗi với Đường Kỳ Kỳ xong thì đem theo đám người Đường Hải Long rời đi. Rõ ràng, dứt khoát, chỉ là lúc anh ta đi, đôi mắt tràn đầy thù hằn. Hai bên đều biết rằng, sự tình ngày hôm nay không thể hòa giải được nữa. Diệp Phi (Phàm) nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa dần, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Vệ Hồng Hồ là một nhân vật không đơn giản. Ting! Thần Long lấy điện thoại ra rồi gửi đi một tin nhắn. “Anh Vệ, Diệp Phi (Phàm) quá càn rỡ, không nên bỏ qua cho anh ta, nên giết anh ta đi.” Chậm rãi lái xe khỏi câu lạc bộ Đông Sơn, Đường Hải Long che vết thương trên đầu, đau khổ nói với Vệ Hồng Hồ.