Chương 2423 “Tên khốn này không chỉ đánh vào mặt anh và tôi mà còn đánh vào mặt cậu chủ Diệp.” Đường Hải Long tỏ ý vô cùng căm hận Diệp Phi (Phàm): “Tôi cũng không tin, anh ta dám đánh gãy tay chân của cậu chủ Vệ.” “Bực bội? Tức giận? Mất mặt? Thật mất mặt sao?” Vệ Hồng Hồ ngồi tựa vào ghế da, sờ cái lưng sưng đỏ, khuôn mặt lạnh lẽo cười một tiếng: “Tôi còn tức giận hơn các anh, càng bực bội hơn các anh, nhưng phải xem xét tình hình.” “Diệp Phi (Phàm) đảm trách thân phận quốc sĩ, cái lý ở chỗ anh ta, không cúi đầu thì biết làm thế nào?” “Hơn nữa, tin đồn về cảnh giới cao thủ mà anh ta đạt tới, mấy người chúng ta còn chưa đủ cho anh ta nhét kẽ răng.” “Anh đó, lúc điên cuồng được thì hẵng điên, nhưng lúc làm cháu trai thì phải ráng mà làm, như vậy mới có thể sống lâu được.” Anh ta nặn ra một điếu thuốc rồi châm lửa, đột nhiên cười gằn, lộ ra khí chất âm trầm của một con dã thú khát máu. Đường Hải Long chật vật nói một câu: “Không lẽ hôm nay bị sỉ nhục mà chúng ta lại chỉ như vậy sao? Nếu truyền ra thì cũng không tốt cho anh Vệ và anh Diệp.” Vệ Hồng Hồ nhàn nhạt lên tiếng: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, đợi tôi trở về nói với anh Diệp một tiếng, tính toán xem lấy lại công đạo ra sao?” “Anh Vệ, hay là để mấy cao thủ bên cạnh anh đi ám sát bạn tốt của Diệp Phi (Phàm), để cho anh ta cảm nhận một chút cảm giác bị mất đi người thân đau khổ thế nào.” Đường Hải Long bày mưu tính kế: “Đây cũng coi như đòi lại chút lời lãi. Đúng rồi, Diệp Vô Cửu, bố anh ta mỗi sáng đều đi đổ rác, cho ông ta một nhát dao…” “Bốp!” Đường Hải Long còn chưa nói xong, sắc mặt của Vệ Hồng Hồ đã trầm xuống, tát vào mặt Đường Hải Long một cái, khiến anh ta ngã xuống trong xe. Đường Hải Long bụm gò má hô lên: “Anh Vệ, anh làm gì vậy?” “Chuyện hôm nay có tính toán hay không, tôi tự có chừng mực, không cần anh hở ra là nói lời khích bác.” Vệ Hồng Hồ nắm lấy cổ áo Đường Hải Long, khuôn mặt trầm như nước sâu, quát một tiếng: “Đường Hải Long, đừng tưởng bọn tôi không biết, anh bị Đường Nhược Tuyết làm cho thân bại danh liệt không thể lên chức, nên muốn mượn tay bọn tôi trả thù.” “Hôm nay anh hẹn tôi đến đây chơi, không phải do biết tôi thích mấy cô gái ngây thơ nên đã đưa Đường Kỳ Kỳ đến trước mặt tôi sao?” “Vốn dĩ Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi (Phàm) là kẻ thù của chúng ta, chúng ta cũng muốn tạo quan hệ tốt với nhà họ Đường, cũng không có chuyện bị các người lợi dụng.” “Vốn dĩ anh không nên xem tôi là kẻ ngu, luôn luôn nói lời khích bác tôi.” “Tôi sẽ đối phó Diệp Phi (Phàm), nhưng tốt nhất anh im miệng cho tôi, đừng có suốt ngày vo ve bên tai tôi, làm tôi nhớ đến hai cái tát đó.” “Nếu không, trước khi gi ết chết Diệp Phi (Phàm), tôi sẽ xử anh trước.” Anh ta mở cửa xe, thô bạo ném Đường Hải Long ra ngoài, sau đó đóng cửa xe ầm một tiếng. “Ai… đau!” Đường Hải Long đau đớn kêu la lăn trên mặt đất, đụng vào dải phân cách mới miễn cưỡng dừng lại, nếu không kịp thời né tránh thì sớm đã bị các chiếc xe khác đụng trúng. Mặt anh ta sưng húp, quần áo rách rưới, oán hận nhìn chiếc xe đã chạy xa. “Kỳ Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trong lúc Đường Hải Long vô cùng chật vật lăn xuống từ trên xe, Thần Long đang cầm cây chổi, cẩn thận dọn dẹp hiện trường, quét sạch toàn bộ mảnh vụn. Sau khi anh ấy dọn xong bàn ghế, kiểm tra giá cả từng món đồ hư, thì anh móc ra túi tiền, so sánh bảng giá bồi thường.