Chương 2430 “Đường Bình Phàm tính toán, cho dù cháu không thích lắm thì huyết mạch của họ cũng bị chúng ta chèn ép, đắc tội chúng ta thì không ổn chút nào.” Anh ta cười một tiếng: “Cô nhỏ yên tâm, cháu tự có chừng mực.” “Có chừng mực thì tốt.” Đối với năng lực của Diệp Cấm Thành, Diệp Như Ca trước nay rất tín nhiệm. “Nhưng cô thấy cháu kết giao bạn bè khắp nơi, lần này cháu đến Long Đô chắc không chỉ để giải hòa với Đường Môn nhỉ?” Cháu mình đến Long Đô, đương nhiên bà ấy cũng chú ý, biết mấy ngày nay Diệp Cấm Thành đi thăm hỏi không ít nhân vật lớn. “Cô đúng là có ánh mắt tinh tường.” Diệp Cấm Thành cũng không giấu giếm nhiều: “Lần này cháu đến đây Long Đô là có ba mục đích.” “Một là giảng hòa với Đường Môn, hai bên cùng có lợi.” “Hai là đến thăm cô, cũng đã hai năm không gặp cô rồi, cháu rất nhớ.” “Ba là làm quen với hoàn cảnh Long Đô một chút. Mặc dù nhà họ Diệp rất thành công ở nước ngoài, còn có sản nghiệp to lớn, nhưng gốc rễ vẫn là ở Thần Châu.” “Làm quen một chút, chào hỏi mấy vị tiền bối, nhắc nhở mình không quên mục đích ban đầu, nhớ kĩ dòng máu chảy trong người mình.” Anh ta nhấp một hớp trà: “Hơn nữa rời xa đã lâu, nếu không thỉnh thoảng lộ mặt, sợ rằng người Thần Châu sẽ quên mất Diệp Đường chúng ta.” “Cấm Thành, trước mặt cô không cần phải nói những lời này.” Diệp Như Ca trừng mắt nhìn cháu trai, bà ấy dựa vào xích đu đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở. “Ngoài việc giảng hòa với Đường Môn khi trở lại lần này, còn phải nghĩ cách giải cứu Diệp Phi (Phàm) Dương và Dương Bá Cục. Còn một người khác cũng muốn phát triển thế lực ở Long Đô.” “Tuy rằng cô là cô của cháu, cô vẫn là cần phải nhắc nhở cháu.” “Diệp Thiếu Phi và Dương Bá Cục tập kích quốc sĩ là sự thật, chứng cứ rõ ràng, đừng nói là cháu, ngay cả cô cũng không có cách để thả họ ra. Cháu quên việc này đi.” “Về việc xâm nhập Long Đô, nếu như không cần thiết thì cô khuyên cháu đừng nên làm vậy.” “Diệp Đường ở nước ngoài có lợi ích rất dọa người, lại giành miếng thịt ở Thần Châu sẽ khiến bọn họ bất mãn. Nhẹ thì lục đục nội chiến, nặng thì cá chết lưới rách.” “Hơn nữa đây là đã đi ngược lại ý định ban đầu của Diệp Đường là chinh phục nước ngoài chứ không phải trong nước.” Trong giọng của bà ấy vô hình có một chút uy nghiêm: “Nên nếu cô là cháu thì cũng không cần lễ vật gì của Đường Môn cả, chỉ cần số tiền bồi thường lớn là được.” Diệp Cấm Thành không phản đối mà chỉ cười nhạt: “Cô nhỏ nói có lý.” “Cấm Thành, cô biết cháu là một người có năng lực và lý tưởng, muốn nắm trong tay cả tài nguyên của nước ngoài và trong nước, đưa Diệp Đường lên một tầm cao mới hơn.” Đôi mắt của Diệp Như Ca cũng ánh lên vẻ lạnh lùng. “Nhưng nước ở Thần Châu quá sâu. Cô nhỏ gả đến cũng đã hai mươi năm mà vẫn như miếng băng nhỏ. Nếu cháu cũng dính vào sẽ rất dễ bị tính kế như Diệp Phi (Phàm) Dương.” “Hơn nữa, năm nay cháu cũng thừa kế cổ phần và tài sản của thím ba cháu.” “Những tài sản kia vô cùng to lớn đủ để cháu tiêu sài một hai năm, cháu cần gì phải chiếm đoạt Thần Châu nhỏ nhoi này?”