Chương 2480 Diệp Phi (Phàm) cũng ngạc nhiên, không nghĩ đến nhà họ Chu vì bảo vệ mình mà ngay cả đòn sát thủ để áp chế Diệp Đường cũng lấy ra. “Chu Tĩnh Nhi, cô muốn tìm chết sao?” Tề Khinh Mục cũng tức đến run rẩy: “Ai cho cô quyền diễn tập? Tự tiện hành động, cả cô lẫn nhà họ Chu đều gánh không nổi hậu quả đâu.” “Ý của tôi chính là ý của nhà họ Chu, nếu không có cái gật đầu của ông chủ ở Hẻm Vương Giả, sao tôi có thể điều động nhiều người như vậy?” Chu Tĩnh Nhi đối chọi gay gắt: “Về việc diễn tập, khi nhà họ Chu nhường ra không gian phía sau của Long Đô đồng nghĩa đã có quyền quyết định sống chết ở Nam Lăng.” “Cô có thể bất mãn, có thể tức giận, cũng có thể tố cáo nhưng tất cả đều phải đợi diễn tập kết thúc.” Chu Tĩnh Nhi nâng mi lên tiếng: “Tề Khinh Mục, mang theo người của cô đi, buông vũ khí xuống.” “Chu Tĩnh Nhi.” Con ngươi Tề Khinh Mục lóe lửa giận: “Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô vì một tên khốn mà xé rách mặt nạ, có đáng không?” Cô ta nhìn chằm chằm Chu Tĩnh Nhi lên tiếng: “Mọi việc đều cần suy tính cẩn thận.” “Không có gì phải nghĩ lại, Diệp Phi (Phàm) là ân nhân của tôi, là ân nhân của bố nuôi và mẹ nuôi tôi, cũng là ân nhân của nhà họ Chu.” Chu Tĩnh Nhi cũng rất thẳng thắn trả lời: “Hậu quả to lớn thế nào, chúng tôi chấp nhận gánh chịu vì anh ấy.” “Kết cục tốt nhất của đêm nay chính là ai về nhà nấy.” Cuối cùng cô ta tỏ rõ ý muốn che chở cho Diệp Phi (Phàm). Không đợi Tề Khinh Mục mở miệng, Tần Mục Nguyệt nổi giận: “Anh tôi đã chết, vết súng còn trên đùi tôi, chịu nổi không?” Vệ Hồng Hồ cũng gầm lên: “Nợ máu phải trả bằng máu.” “Tần Cửu Thiên chết, tôi tin rằng không có liên quan đến Diệp Phi (Phàm).” Chu Tĩnh Nhi cười lạnh một tiếng: “Còn vết súng trên đùi cô, tôi cũng tin chắc là tự làm tự chịu.” Tần Mục Nguyệt tức muốn hộc máu: “Cô… Chu Tĩnh Nhi, chớ có đắc ý.” Lúc này, Tề Khinh Mục cầm điện thoại di dộng đi đến, giọng nói lãnh đạm nhìn Chu Tĩnh Nhi: “Tối nay, cô không được mang Diệp Phi (Phàm) đi.” “Chuyện của Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết đều có liên quan đến cái chết của Tần Cửu Thiên, không tìm ra chân tướng ai cũng không cứu nổi anh ta. Huống chi anh ta còn ở ngay trước mặt mọi người uy hiếp và thương tổn Tần Mục Nguyệt.” “Cô cũng không cần lấy lí do diễn tập đến chèn ép tôi, ông Tần đã tự mình liên hệ với ông Chu.” “Quên nói cho cô biết, ông Chu ban đầu ở nước Dương tránh được Huyết Hồng ám sát đều do ông Tần liều chết đưa tin tình báo.” Tề Khinh Mục mặt mày ngạo nghễ: “Cho nên tối nay chỉ bằng mình Chu Tĩnh Nhi cô chỉ sợ không cứu nổi Diệp Phi (Phàm).” “Cô có muốn cho người gọi hỏi ông Chu không? Hay là đợi thêm một phút?” Tề Khinh Mục bày ra khí thế cường đại và quyền lực: “Tránh cho sai một ly đi một dặm.” Diệp Phi (Phàm) thấy rất rõ ràng, khóe miệng Chu Tĩnh Nhi hơi động, rõ ràng là mấy câu của Tề Khinh Mục đã đánh trúng chỗ hiểm.