Chương 2481 Nhưng mà Chu Tĩnh Nhi cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói: “Thật đúng là không nghĩ đến nha, Diệp Đường đã sa sút đến nước này, động một chút là phải lấy núi lớn ra đè người, xem ra các người đều thật tâm muốn Diệp Phi (Phàm) phải chết,” “Nhưng mà đừng nói tối nay ông Tần gây áp lực, cho dù là lão phu nhân đích thân đến đây, Chu Tĩnh Nhi tôi cũng không nể mặt.” Chu Tĩnh Nhi ngang tàng quát lên: “Toàn quân nghe lệnh, chuẩn bị tiếp quản Hầu môn.” Cô ta đem cái điện thoại đang reo quăng xuống đất, không chút lưu tình đạp một cước mạnh bạo. Nhất quyết không quay đầu, cùng Diệp Phi (Phàm) đồng sinh cộng tử. Mấy nhìn người nghe lệnh mà hành động. “Diệp Đường nghe lệnh, cảnh báo cấp độ 1, ba nghìn người Hồng Giáp dám tiến lên, giết chết không luận tội.” Tề Khinh Mục cũng duy trì cường thế, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi (Phàm): “Diệp Phi (Phàm), tôi cho anh mười giây.” Tề Khinh Mục từng câu từng chữ nói: “Mười giây sau, nếu anh không thả người, chúng tôi sẽ nổ súng, anh có can đảm thì giết chết Tần Mục Nguyệt đi.” Ông Lệ và mọi người vội vàng chĩa súng về phía Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết. Cùng lúc đó, bốn phía có bóng người lay động, mấy trăm người nam nữ xông ra, đằng đằng sát khí đối đầu với Hồng Giáp. Tòa nhà này có không ít cửa ngầm. Những chỗ cao cũng lộ ra đầu súng, tiêu điểm nhắm ngay vào Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết. Diệp Phi (Phàm) không ý kiến gì, họng súng nhấc lên, không do dự dừng ở trên đầu Tần Mục Nguyệt. Vệ Hồng Hồ biến sắc: “Khinh Mục.” Tề Khinh Mục quát lên một tiếng: “Mười, chín…” “Bùm.” Ngay lúc này, trên bầu trời bỗng xuất hiện một tiếng nổ vang, tiếp theo đó một chiếc trực thăng lao đến, vững vàng dừng ở phía trên Hầu môn. Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, cửa buồng mở ra, xuất hiện một bóng trắng bước ra ngoài. Từ trên không cách mặt đất trăm mét nhảy xuống. Oanh, một tiếng vang thật lớn, bóng trắng rơi xuống nóc một chiếc xe Jeep, nóc xe kêu rắc rắc hai tiếng rồi vỡ vụn, thân xe lung lay, mảnh thủy tinh bắn ra bốn phía. Một giọng nói uy nghiêm quát lên: “Con mẹ nó! Ai dám động đến Diệp Phi (Phàm), tao sẽ giết hết đám chó chết nhà người đó.” Bên trong lớp khói bụi mịt mù, một bóng người đứng trên nóc xe Jeep, tà áo phấp phới, đứng chắp tay như một tượng đài tách biệt với thiên hạ. Nhưng ở dưới chân anh ta, trên thân xe Jeep và xung quanh xe phủ đầy những dấu vết như mạng nhện. Chằng chịt rậm rạp, nhìn mà giật mình, thậm chí cả xe và mặt đất cũng bị va đập mạnh. Khắp nơi là một mảnh tĩnh lặng. Bất kể là Chu Tĩnh Nhi và ba nghìn Hồng Giáp hay Vệ Hồng Hồ và trên dưới Hầu môn đều nhìn đến chết lặng. Ngay cả tòa băng sơn không biến sắc Tề Khinh Mục cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Tần Mục Nguyệt thì sợ đến mức ngay cả đau đớn ở bắp đùi cũng quên mất. Khoảng cách từ máy bay xuống tới mặt đất không thể xác định là có đúng một trăm mét hay không nhưng không thể ít hơn mấy chục mét, như này là tương đương với từ mười mấy tầng nhảy xuống. Bình thường thì đã tan xương nát thịt từ lâu, nhưng đối phương lại hoàn toàn không hề hấn gì. Quá biến thái, quá yêu dị.