Chương 2484 “Đừng nói những lời khách khí này.” Cửu Thiên Tuế dứt khoát vỗ bả vai Diệp Phi (Phàm): “Đi, tôi đưa cậu về.” Diệp Phi (Phàm) cười đáp: “Được.” “Đứng lại.” Tần Mục Nguyệt đột nhiên chạy đến, trong tay cầm một khẩu súng, nhịn đau la lên. “Cửu Thiên Tuế, ông có ý gì?” “Diệp Phi (Phàm) là hung thủ sát hại anh tôi, còn nổ súng bắn tôi bị thương, uy hiếp tôi trước mặt mọi người.” “Bây giờ anh ta là phạm nhân Diệp Đường muốn thẩm vấn, ông có quyền gì mà mang anh ta đi?” “Ông không để chúng tôi vào mắt, chẳng lẽ Diệp môn chủ và lão phu nhân cũng không để vào mắt sao? Chẳng lẽ luật pháp của Thần Châu ông cũng không thèm quan tâm sao?” Tần Mục Nguyệt tay cầm súng hơi run rẩy, lửa giận trong lòng khiến cho cô ta thiếu chút nữa bóp cò thẳng vào Diệp Phi (Phàm), may mắn cuối cùng còn một tia lý trí giữ cô ta lại. Chẳng qua cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho Diệp Phi (Phàm), cho dù là Cửu Thiên Tuế tự mình ra mặt che chở, cô ta cũng thề phải vạch trần tội ác này. Vệ Hồng Hồ cũng bất bình cho người phụ nữ của mình: “Cửu Thiên Tuế, ông hành động thật không thỏa đáng. Diệp Phi (Phàm) là phạm nhân, ông không thể không quan tâm gì hết đã đem người đi.” “Cửu Thiên Tuế nếu cưỡng ép mang Diệp Phi (Phàm) đi như vậy, ông sẽ đeo trên lưng tội danh này cả đời, cũng ô nhục thanh danh của ông.” Tề Khinh Mục cũng quạt gió thổi lửa: “Hơn nữa toàn bộ Diệp Đường cũng sẽ không tâm phục khẩu phục.” “Không tâm phục khẩu phục? Ha ha ha.” Cửu Thiên Tuế nghe vậy liền cười như điên: “Đồ Cẩu Thừa tôi làm việc cả đời, chưa từng nghe qua cái gì là tâm phục khẩu phục.” “Một người không phục, giết một. Mười người không phục, giết mười. Trăm người không phục, giết trăm.” “Các người không phục, vậy tôi giết sạch, người chết sẽ không còn lên tiếng phản đối nữa.” “Còn cái gọi là danh dự thật hoang đường đến nực cười. Đồ Cẩu Thừa xuất thân chính là một con chó điên, tự hào lưng mang tiếng xấu cả đời, ai thèm quan tâm cái gọi là quy tắc con người?” Cửu Thiên Tuế khinh thường nhìn Tề Khinh Mục: “Tôi dẫn Diệp Phi (Phàm) đi, ba nhân vật lớn và năm gia tộc lớn, ai dám cản?” Tần Mục Nguyệt run rẩy nhưng vẫn hét lên: “Diệp Phi (Phàm) không thể đi.” Tề Khinh Mục cắn răng rặn ra một câu: “Cửu Thiên Tuế cứ khăng khăng làm theo ý mình, không sợ Diệp Đường bất mãn, chẳng lẽ cũng không sợ người đời không phục sao?” “Thu phục lòng người sao?” Cửu Thiên Tuê đột ngột xoay người, đối mặt với đám người Tề Khinh Mục quát lên: “Được, tôi cho các người cơ hội thu phục lòng người.” “Các người không phải muốn thẩm vấn Diệp Phi (Phàm) sao? Vậy thì thẩm vấn đến cùng đi, thẩm vấn đến một giọt nước cũng không lọt đi.”