Chương 2485 “Người đâu.” “Mời nhà họ Viên.” “Mời nhà họ Chu.” “Mời nhà họ Trịnh.” “Mời nhà họ Uông.” “Mời Đường môn.” “Mời Hằng Điện” “Mời Diệp Đường.” “Mời Sở môn.” “Mời cả tôi – Đồ Cẩu Thừa.” “Chín môn phái cùng thẩm vấn – thông báo quần chúng.” “Nếu Diệp Phi (Phàm) có tội, chính tay Đồ Cẩu Thừa này sẽ giết cậu ta.” “Nếu Diệp Phi (Phàm) vô tội, mười sáu cục của Diệp Đường tại biên giới, đoạt quyền toàn bộ.” Rạng sáng năm giờ, lúc trời còn đang nhá nhem hừng đông, Đường Bình Phàm đúng như thường lệ đúng giờ rời giường, đánh răng rửa mặt sau đó lên xe đi đến chỗ làm. Chiếc Audi chống đạn còn chưa kịp khởi động, một chùm ánh sáng từ phía trước bất chợt chiếu đến khiến cho Đường Bình Phàm nheo mắt lại trong vô thức. Sau đó có bóng người vụt qua, mấy chục người nhanh chóng vây quanh chiếc Cadillac đằng trước. “Đại ca, đại ca, là tôi, là tôi.” Chiếc Cadillac vội vàng đứng lại, cửa xe mở ra, Đường Thạch Nhĩ vội vã xuống xe. Cũng cùng lúc đó, ở trong của một con ngõ nhỏ kiểu cũ, trong khoảng sân của gian nhà rộng mười tám mét vuông, có một ông cụ già đang nhắm mắt ngồi thiền. Tuy đã già nhưng người vẫn tràn đầy sinh khí, khí chất không hề tầm thường, hơi thở cũng không ngừng biến hóa, vừa thấy đã biết đó là một con người đã tu luyện nhiều năm. Ngay khi người kia thở ra một hơi thật dài, chiếc điện thoại màu đỏ bên cạnh lập tức đinh đinh vang lên tiếng chuông. Năm giờ mười phút, ở tầng cao nhất của tòa cao ốc Huy Hoàng, Viên Huy Hoàng phi thường một đấm lại một đấm đấm vào bao cát, cái nào cái nấy đều dùng rất nhiều lực. Mặt đất đầy cát và đá, điện thoại di động để trên bàn vang lên, anh ta cầm lấy nhận cuộc gọi, ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng điệu vô cùng tang thương. “Huy Hoàng, cậu thay mặt nhà họ Viên đi xem đi.” Ở biệt thự nhà họ Trịnh, Trịnh Càn Khôn vội vàng ăn xong một phần mỳ gạo thịt cắt nhỏ, sau đó thay một bộ tây trang chỉnh tề được cắt may khéo léo. Anh ta nhìn cái đồng hồ treo trên vách tường, rồi sải bước đi ra hướng sân bay trong vườn hoa. Một chiếc trực thăng đang kêu gào chờ đợi anh ta. Trịnh Càn Khôn bước lên, quay người ra lệnh một câu: “Đi đến Nam Lăng.” Dường như cùng lúc đó, Diệp Như Ca toàn thân mặc đồ đen đi vào biệt thự nơi ở của Diệp Cấm Thành. Gương mặt lạnh lùng của bà ấy nghiêm lại, không thèm nhìn bảo vệ, đi thẳng một mạch vào trong. Giày cao gót thủy tinh màu đen nện trên tấm thảm không phát ra bất kỳ một âm thanh nào. Quần áo trên người cũng cùng một màu đen, ôm sát lấy dáng người thướt tha của bà ấy lộ ra làn da ở phần ngực trắng nõn như tuyết, quả thật là một người phụ nữ xinh đẹp vô cùng động lòng người. Không chỉ riêng gì mấy người bảo vệ không thể khống chế mà ghé mắt nhìn qua, ngay cả Diệp Cấm Thành trong suốt cả bữa ăn cũng không nhịn được liếc mắt một cái. Nhìn thấy Diệp Như Ca lạnh mặt đi đến gần, Diệp Cấm Thành đứng lên, ôn hòa mỉm cười.