Chương 2494 Cô ta ngửi thấy một hơi thở không tốt. Lúc này, Cổ Tư của Hầu Môn do dự nói một câu: “Đường Phi đã bị như này, nghỉ ngơi hai tiếng rồi thẩm vấn tiếp được không?” “Không cần nghỉ ngơi, không cần nghỉ ngơi, tôi nhận tội, tôi nói sự thật.” Đường Phi đột nhiên đập đầu xuống đất, khiến bản thân mình tỉnh táo hơn rồi hét lên: “Người sai tôi giết người là Đường Hải Long, là anh ta sai người hạ trùng uy hiếp tôi, khiến tôi hãm hại Đường Nhược Tuyết.” “Là Tề Khinh Mục đã gợi ý cho tôi, kéo cả Diệp Phi (Phàm) vào thì có thể khiến tôi chịu ít đau khổ hơn.” Nghe thấy Đường Phi nói câu này, hiện trường nhanh chóng trở nên yên lặng. Mọi người đều nhìn Đường Phi. Nhóm người không thể ngờ, vụ án sẽ biến thành thế này. Thân thể Tề Khinh Mục càng run rẩy hơn, vô thức hét lên: “Đường Phi, anh đừng ngậm máu phun người.” “Câm miệng.” Sắc mặt bà Triệu trầm xuống: “Để Đường Phi nói.” “Đường Phi, nếu chân tướng sự thật đã như thế, thì cậu cứ thành thật nói ra.” Cửu Thiên Tuế vẫn luôn im lặng nâng mắt lên, giọng nói lạnh lùng uy nghiêm: “Tôi có thể bảo đảm với cậu, chỉ cần cậu nói ra sự thật, tôi có vứt bỏ cả thể diện và tính mạng cũng sẽ bảo vệ sự an toàn của cậu.” “Có lẽ cả đời này cậu không thể ra ngoài được, nhưng cậu không cần phải lo lắng cho cuộc sống của gia đình, người thân của cậu, tôi có làm thịt chó cũng sẽ chăm sóc bọn họ.” Ánh mắt ông ta liếc nhìn đám người Tề Khinh Mục: “Ai dám động đến cậu và người nhà cậu, tôi sẽ giết toàn bộ người nhà kẻ đó.” Đám người Vệ Hồng Hồ nghe vậy thì ngừng thở, rõ ràng Cửu Thiên Tuế muốn sống chết với nhà họ Tần và Diệp Đường. Dù sao cho dù là ai sai khiến Đường Phi, nhưng là hung thủ trực tiếp giết chết Tần Cửu Thiên, Đường Phi không thể thoát tội được. Nhưng trên mặt Tần Vô Kỵ vẫn không hề có một tia biểu cảm nào, vẫn bình tĩnh nhìn lên bục cao, dường như người chết không phải cháu trai ông ta, ông ta cũng không nhìn đến hung thủ. Lúc này, Đường Thạch Nhĩ cũng dừng nghịch quả óc chó lại: “Đường Phi, thành thật thú tội, nếu thật sự là Đường Hải Long sai khiến, Diệp Đường không giết cậu ta, tôi cũng sẽ tự tay thanh lý môn hộ.” Trịnh Càn Khôn cũng ngồi thẳng người, trợn mắt hét lên: “Đường Phi, nói.” “Tôi nói.” Đường Phi nặng nề ho khan một tiếng, nôn ra một ngụm máu, sau đó ngồi thẳng dậy, khó khăn nói: “Đường Hải Long vẫn luôn muốn tranh giành vị trí đứng đầu mười ba chi, nhưng mấy lần gây sự đều bị Đường Nhược Tuyết tránh được, còn bị Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi (Phàm) khiến cho thân bại danh liệt.” “Đường Hải Long cầu cứu môn chủ Đường Môn, nhưng lại bị môn chủ Đường Môn nghiêm khắc từ chối, khiến Đường Hải Long dám đánh cược dám chịu thua mà cút xéo.” “Đường Hải Long không cam tâm, nên tìm một người tộc Miêu đến hạ trùng tôi, còn cho vợ con tôi uống thuốc độc, ép buộc tôi phải phản bội Đường Nhược Tuyết.” “Nếu không anh ta sẽ khiến tôi và vợ con tôi sống không bằng chết.”