Chương 2495 “Tôi không thể cầm lòng được, cũng không muốn nhìn thấy vợ con bị tổn thương, cuối cùng chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của anh ta.” “Bởi vì Diệp Phi (Phàm) Dương xảy ra chuyện, Tần Cửu Thiên và Vệ Hồng Hồ luôn có ý kiến với Diệp Phi (Phàm). Đường Hải Long mượn sức bọn họ, xúi giục hai người bọn họ đối phó Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết.” “Sau khi Vệ Hồng Hồ chịu khổ sở khi gây sự với Diệp Phi (Phàm) thất bại, Đường Hải Long bảo Tần Cửu Thiên ra tay từ chỗ Đường Nhược Tuyết, bảo anh ta đến đấu trường đấu với Đường Nhược Tuyết, cho cô ấy tán gia bại sản.” “Bởi vì Đường Hải Long biết, nếu như Đường Nhược Tuyết xảy ra chuyện gì thì Diệp Phi (Phàm) nhất định sẽ giúp đỡ.” “Đến lúc đó xác suất hai bên tham gia đấu trâu là rất lớn.” “Chỉ cần Diệp Phi (Phàm) tham gia đầu trâu, Tần Cửu Thiên không chỉ thắng hết tiền vốn lưu động của Đường Nhược Tuyết, còn có thể mượn cơ hội thỏa thuận cá cược này mà động đến thân phận Quốc sĩ của Diệp Phi (Phàm), cắt đứt hai tay anh ta.” “Lý do chỉ chọn cắt đứt hai tay Diệp Phi (Phàm) mà không phải muốn mạng của anh là vì lo lắng nếu đặt cược quá mức sẽ bị Diệp Phi (Phàm) từ chối hoặc có sự can thiệp của Hằng điện.” “Để giành chiến thắng, Đường Hải Long còn sử dụng Thất Độc Tán cho Ngưu Ma Vương và những con trâu đấu khác, thực tế Tần Cửu Thiên cũng nhờ vậy mới có thể thắng được mọi người.” “Nhưng anh ta không ngờ, Diệp Phi (Phàm) có thể nhìn ra, dùng bạc hà kích thích độc tố để thắng cược.” “Vì vậy đám người Tần Cửu Thiên không chỉ không trả thù Diệp Phi (Phàm) được, còn thua mất mười triệu đô la Mỹ và hai tay.” “Đường Hải Long cho rằng nhà họ Tần sẽ tìm anh ta tính sổ, vì vậy anh ta đâm lao thì phải theo lao, sau khi bảo tôi tìm Đường Nhược Tuyết vay hai trăm vạn, thì đi giết Tần Cửu Thiên.” “Đường Nhược Tuyết có thể nghĩ đến theo dõi Tần Cửu Thiên để biết thêm thông tin chi tiết, cũng là do tôi cố ý nhắc nhở.” “Dọc đường tôi vẫn đi theo Tần Cửu Thiên, trên đường không tìm được cơ hội ra tay, khi vào phòng phẫu thuật, nhân lúc hỗn loạn tôi mới mò vào trong.” “Tôi cũng từng do dự, nhưng cuối cùng vẫn nổ súng giết chết Tần Cửu Thiên.” “Những gì tôi vừa nói tất cả đều là sự thật, không hề nói dối nửa câu.” “Về phần chứng cứ rất đơn giản, cổ trùng mà Diệp Phi (Phàm) vừa mới lôi ra, độc trên người vợ con tôi, hai trăm vạn kia được giấu ở căn hộ số tám Kim Sơn.” “Đúng rồi, còn có người Miêu hạ độc kia, bà Thảo, sống ở hẻm số tám thôn Thương Đầu, Long Đô.” Nói đến đây, giọng điệu của Đường Phi chậm lại, thở hổn hển, dường như đã kiệt sức. Dường như cùng một lúc, sắc mặt của nhóm người bà Triệu đều chìm xuống như nước, ánh mắt bọn họ nhìn Tần Mục Nguyệt càng ác liệt hơn. Nếu như những gì Đường Phi nói là thật, Đường Hải Long thật sự không thể tha thứ, nhưng đám người Tần Cửu Thiên cũng bụng dạ khó lường. Tần Mục Nguyệt mím môi ngại ngùng né tránh ánh mắt của mọi người. Vẻ mặt của cô ta như vậy đã vô hình chứng tỏ lời Đường Phi nói không hề bịa đặt, đám người Tần Cửu Thiên đến đấu trường là để gây sự với Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết.