Chương 2565 Thấy Diệp Phi (Phàm) phải chữa trị, ông Miêu biết ý rời khỏi phòng, để không làm phiền việc chữa trị của Diệp Phi (Phàm) và không nghe thấy những thứ không nên nghe. Tần Vô Kỵ vừa ngồi yên cho Diệp Phi (Phàm) châm cứu, vừa nhàn nhạt xoa dịu bầu không khí: “Hai ngày nữa là Diệp Cấm Thành về Bảo thành rồi, có muốn lão phu làm chủ để hai người gặp nhau không?” Ông cười: “Dù sao thì oan gia nên giải không nên kết mà.” Đây là muốn uống rượu làm hòa sao? Đầu tiên Diệp Phi (Phàm) ngẩn ra, sau đó cười lắc đầu: “Ông Tần có lòng rồi, nhưng tôi và anh ta không phải người cùng đường, gặp nhau cũng không có ý nghĩa gì.” Tần Vô Kỵ nheo mắt lại, sau đó cũng gật đầu: “Cái này cũng đúng, cậu ta không bằng cậu.” Cây kim trong tay Diệp Phi (Phàm) suýt nữa châm lệch: “Ông Tần quá khen rồi, tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, sao có thể so với cậu chủ Diệp Đường được chứ?” “Cậu giỏi, sợ người khác biết, cậu ta giỏi, sợ người khác không biết.” Tần Vô Kỵ bật cười: “Theo dữ liệu hoa anh đào của mười nghìn trường hợp ở nước Dương cho thấy, loại người thứ nhất, có tỷ lệ thành công nhiều hơn gấp rưỡi loại người thứ hai.” “Cho nên cậu ta không bằng cậu.” Tần Vô Kỵ rất thẳng thắn. Diệp Phi (Phàm) cười: “Ông Tần quá tâng bốc tôi rồi, anh ta giỏi hơn tôi rất nhiều.” “Diệp Cấm Thành là một người rất giỏi, giống bố cậu ta và lão thái quân, có một tính cách không chịu nhận thua.” Tần Vô Kỵ đánh giá khách quan về Diệp Cấm Thành: “Loại người này, không chỉ trời sinh đã không chịu thất bại, mà còn một mình chống chọi hết mọi việc từ rất sớm.” “Ở một khía cạnh khác mà nói, hai cậu rất giống nhau, đều là thiên tài trăm năm hiếm có.” “Chỉ là thế mạnh của cậu và y học và võ thuật, thế mạnh của Diệp Cấm Thành là ở khả năng chỉ huy và điều khiển.” Ông cười với Diệp Phi (Phàm): “Hơn nữa hai cậu còn có một điểm chung, đó chính là lòng tham.” Diệp Phi (Phàm) ho khan một tiếng, nhân cách phân liệt của ông cụ xuất hiện rồi sao? Mình làm gì có lòng tham chứ? “Lòng tham này không phải hạ thấp giá trị của cậu, mà là tấm lòng nhân hậu của cậu đối với bệnh nhân.” Tần Vô Kỵ nhìn Diệp Phi (Phàm) cười lớn: “Cậu nóng lòng muốn học hết tất cả các y học, chữa trị cho tất cả các bệnh nhân trên thế giới, khiến thế giới không còn bệnh tật.” “Nếu một bên đặt bệnh nhân, một bên đặt tiền bạc, bảo cậu lựa chọn một bên, chắc cậu sẽ không quan tâm đến tiền bạc, chỉ chuyên tâm cứu chữa cho bệnh nhân.” Rõ ràng ông rất hiểu về Diệp Phi (Phàm). Diệp Phi (Phàm) nghe vậy thì gật đầu, anh đã chứng kiến quá nhiều sự đau đớn và khổ sở của bệnh nhân, trong lòng anh quả thực hy vọng tất cả mọi người đều bình an khỏe mạnh. Anh còn liếc nhìn cửa phòng, phát hiện cửa phòng đã đóng chặt, ông Miêu vốn dĩ đứng đây canh giữ dường như có việc nên tạm thời rời đi rồi. “Lòng tham này của cậu, tôi không chỉ không phản đối, ngược lại còn vô cùng tán thưởng.” Ánh mắt Tần Vô Kỵ nhìn Diệp Phi (Phàm) có chút tán thưởng: “Bởi vì điều này mang lại rất nhiều lợi ích cho người dân Thần Châu, cũng khiến kỹ thuật y học của Thần Châu tiến lên cao hơn.” “Lòng tham của Diệp Cấm Thành là lòng tham quyền lực, lòng tham chiếm lấy thế giới, lòng tham của một vị vua mấy nghìn năm trước, thời gian còn chưa đến, đã muốn sử dụng vũ khí lợi hại Diệp Đường này rồi.” “Tôi vô cùng phản đối điểm này của cậu ta.”