Chương 2566 “Bởi vì lòng tham là vô tận, tham lam Diệp Đường, sau đó sẽ tham lam Hằng điện, tham lam Sở môn, tham lam năm gia tộc, tham lam tất cả quyền lực của Thần Châu.” “Ham muốn quyền lực của một người khi bị thổi phồng quá mức, cho dù anh ta có thông minh đến đâu thì cũng đều không tốt đối với đất nước và người dân.” “Đây cũng là nguyên nhân khiến tôi luôn im lặng với việc thượng vị của Diệp Cấm Thành.” “Vì lợi ích sau này của Thần Châu, tôi không muốn hỗ trợ cậu ta nắm giữ Diệp Đường.” “Nhưng tôi đã nợ nhà họ Diệp mấy chục mạng người, cũng không thể đứng ra phản đối Diệp Cấm Thành được.” “Một khi tôi phản đối và tuyên bố lý do, với sức ảnh hưởng và uy danh của mình, cùng với sự khó dễ của năm gia tộc, tất cả các thế lực sẽ toàn lực đề phòng Diệp Cấm Thành.” “Nếu như vậy, Diệp Cấm Thành sẽ bị tôi phá hủy.” Tần Vô Kỵ thở dài: “Vậy thì thật sự xin lỗi môn chủ và lão thái quân rồi.” “Rầm.” Vừa nói xong, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tần Mục Nguyệt chĩa súng vào Tần Vô Kỵ. “Cẩn thận.” Tần Mục Nguyệt bắn một phát súng mà không hề báo trước, Diệp Phi (Phàm) hét lên một tiếng rồi đẩy Tần Vô Kỵ ra. Tần Vô Kỵ ngã xuống đất, viên đạn xẹt qua tóc Diệp Phi (Phàm), bắn vào sô pha xuyên thủng một lỗ. Mí mắt Diệp Phi (Phàm) giật giật, cơ thể lật một cái nhảy lên, vừa định ra tay đã thấy Tần Vô Kỵ nhảy từ mặt đất lên. Động tác của ông cụ cứng nhắc nhưng tốc độ vô cùng nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt Tần Mục Nguyệt. Không đợi Tần Mục Nguyệt bắn phát nữa, Tần Vô Kỵ đã đánh rơi vũ khí của cô ta, sau đó bóp cổ Tần Mục Nguyệt. Gương mặt ông hung tợn hét lên: “Mày muốn giết tao? Mày muốn giết tao?” Trái tim Diệp Phi (Phàm) run lên, giọng nói không đúng, ác quỷ trong lòng Tần Vô Kỵ chạy ra rồi. Sau đó anh lại phát hiện, ngón chân Tần Mục Nguyệt chạm đất, ánh mắt đờ đẫn, dường như mất đi cảm giác, cũng dường như giống như bị người khác không chế vậy. Anh nói thầm một tiếng không tốt, người phụ nữ này cũng có vấn đề rồi. “Ông nội, ông nội, ông làm gì vậy?” Lúc này, Tần Mục Nguyệt bị Diệp Phi (Phàm) đánh mạnh một cái, thân thể run rẩy, sự đờ đẫn nhanh chóng biến mất, trên mặt lộ ra đau khổ, còn có hoang mang. Cô ta sắp bị Tần Vô Kỵ bóp chết rồi, khó khăn nặn ra một câu: “Ông nội mau buông cháu ra, cháu sắp chết ngạt mất.” “Mày muốn giết tao, tao sẽ giết chết mày.” Tần Vô Kỵ lại hét lên, hai mắt đỏ như máu, ngón tay dùng hết sức. Nhìn thấy ông nội hung ác xa lạ, vẻ mặt Tần Mục Nguyệt vô cùng sợ hãi, muốn nói cái gì đó nhưng không nói lên lời. “Ông Tần dừng tay.” Khi ông Miêu hoảng hốt dẫn người đến, Diệp Phi (Phàm) đã một mình lao lên trước, phóng mười mấy ngân châm vào người Tần Vô Kỵ.