Chương :
“Nếu ngày mai, trước khi mặt trời lặn mà tôi chưa thấy Diệp Phi đến chữa bệnh cho bố tôi, tôi sẽ cho người đến đập phá phòng khám của anh ta, thậm chí là bắt người của anh ta về.
Hoắc Tử Yên uy hiếp: “Vết thương trên người của Bí thư Lý chính là một minh chứng rõ ràng nhất”
Khuôn mặt tươi cười của Đường Nhược Tuyết thay đổi trong nháy mắt: “Cô Hoắc, cô không thể ăn nói vô lý như vậy được, rõ ràng là Bí thư Lý với mấy người kia gây sự trước…”
“Đạo lý ư?”
Hoắc Tử Yên nghe vậy liền khịt mũi coi thường, ánh mắt cô ta chỉ có sự miệt thị nhìn thẳng vào Đường Nhược Tuyết nói: “Cô có phải là đứa trẻ lên ba đâu mà nói vậy hả?”
Bây giờ Đường Nhược Tuyết đang giảng đạo lý cho cô ta nghe sao?
“Trong thế giới này có đạo lý tồn tại sao?”
“Ai có nhiều quyền lực, ai có nhiều tiền, nắm đấm của ai mạnh hơn thì người đó chính là đạo lý”
“Bây giờ còn mười tám tiếng nữa, mấy người các cô tự lo cho bản thân mình trước đi”
Sau khi bỏ lại tối hậu thư, Hoắc Tử Yên nghênh ngang rời khỏi văn phòng.
Việc cô ta có thể làm cô ta đã làm rồi, nếu như Diệp Phi với Đường Nhược Tuyết không nghe lời cô ta nữa thì chờ chết đi.
Lý Thanh Viện cũng tỏ ra khinh thường Đường Nhược Tuyết, cô ta nở nụ cười trên sự đau khổ của người khác, còn thầm ước Diệp Phi không nghe lời Hoắc Tử Yên, như vậy bọn họ có thể thẳng tay trừng trị loại người ác mồm ác miệng đó Đường Nhược Tuyết không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn theo.
Hoắc Tử Yên, trong mắt cô ẩn chứa sự lo lắng.
Cô với Công ty Thiên Đường đi đến bước này là nằm trong dự tính của cô, cô không quan tâm lắm, chỉ là cô lo lắng Diệp Phi sẽ bị Hoắc Tử Yên động chân động tay.
Tuy rằng Tống Hồng Nhan rất lợi hại, nhưng khả năng của nhà họ Hoắc vẫn đang là một câu hỏi mà chưa ai có thể giải đáp.
“Reng!” Đường Nhược Tuyết ném tài liệu trong tay xuống bàn, cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho Diệp Phi, nhưng cô gọi đi gọi lại mà vẫn chưa có ai bắt máy.
“Khốn kiếp, chắc chắn lại đang chơi bời với Tống Hồng Nhan ở bên ngoài rồi…
Đường Nhược Tuyết khế cau mày, cô hừ một tiếng, sau đó cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi phòng làm việc.
Năm phút sau, Đường Nhược Tuyết đã đang ngồi trên chiếc xe BMW của mình đi từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm đi ra.
“Âm!” Lúc cô đang xoay vô lăng định quay xe thì cùng lúc đó một chiếc xe thương vụ cũng lao ra đâm mạnh vào đuôi xe BMW màu đỏ của cô.
Một tiếng va chạm lớn vang lên, chiếc BMW bị tông vào lao về phía trước, đầu xe lại tông vào đuôi xe của một chiếc Maserati khác sau đó lại quay nửa vòng rồi va phải lan can bên ngoài.
Đường Nhược Tuyết bị va phải nên đầu cô đập thẳng một phát vào vô lăng khiến trên trán cô xuất hiện một vết máu.
Cô vô cùng bực mình, đã vội rồi mà còn bị tai nạn xe khiến cô hoa mắt chóng mặt.
“Lái xe kiểu gì vậy?”
Người ngồi trong chiếc xe Maserati thò đầu ra quát, lớn tiếng trách móc Đường Nhược Tuyết: “Cô dám va vào xe của tôi sao, gan lớn thật đấy. Cô có biết ông đây là ai không?
“Tôi chính là Mã… Lời còn chưa nói hết, anh ta chỉ thấy có mấy người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen xuống từ xe thương vụ ở phía sau đi về phía xe BMW của Đường Nhược Tuyết.
Anh ta thấy vậy liền sợ tới mức rụt đầu lại vào trong xe ngay…
Lúc Đường Nhược Tuyết bị bắt đi, Diệp Phi mới vừa tắm xong và ra khỏi phòng tắm. Giết chết Sậu Vũ rồi, người anh cũng bị dính mấy vết máu theo nên muốn tắm rửa cho sạch SẼ.
Diệp Phi ra khỏi phòng để xuống dưới chuẩn bị ăn cơm, vừa cầm di động lên nhìn thoáng qua thì phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ đến từ Đường Nhược Tuyết. Diệp Phi có hơi kinh ngạc, mấy ngày trước cô gái này còn nổi cáu với anh, sao bây giờ lại gọi điện thoại tới cho anh nhỉ? Thế này thì không giống phong cách của Đường Nhược Tuyết lắm.
Lúc anh đang do dự có nên gọi lại hay không thì bỗng nhận được một cú điện thoại từ một dãy số xa lạ.
“Cậu Phi, tôi là Mã Thiên Quân, cháu trai của ông Mã Gia Thành” Ở đầu dây bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc, có vẻ người này đang rất nôn nóng: “Chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện Vinh Ái rồi”
Đối phương tự giới thiệu bản thân, đồng thời gợi nhớ lại cho Diệp Phi.
Diệp Phi hơi sửng sốt, sau đó trả lời: “Tôi nhớ ra rồi, là cậu Quân à, có chuyện gì sao?”
Ít nhiều gì Diệp Phi vẫn còn có đôi chút ấn tượng về người đã làm chỗ dựa cho viện trưởng Bạch Gia Hân và bị anh làm gấy tay chân.