Chương :
Thân thể Tô Tích Nhi run lên, cô ấy chỉ có thể khế mở miệng.
Diệp Phi đút cho cô ấy từng thìa.
“Không sao rồi, đừng sợ, sẽ không có người nào lại dám bắt nạt em”
Ăn xong một bát cháo, Diệp Phi nhẹ giọng trấn an một hơi: “Kẻ nào bắt nạt em nhất định sẽ bị trừng phạt”
Tô Tích Nhi yếu ớt nói: “Em xin lỗi, em đã gây rắc rối cho anh…”
“Cô gái ngốc, em đang nói cái gì vậy?”
Diệp Phi ủ rũ: “Còn có, nghỉ ngơi thật tốt hai ngày này, không cho phép làm việc. Nghe rõ chưa?”
Tô Tích Nhi nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng”
Nhìn thấy khuôn mặt bá đạo của Diệp Phi, tâm trí của Tô Tích Nhi không khống chế được hiện lên, thỉnh thoảng, các tiểu thuyết được giới thiệu bằng tin nhắn văn bản trên điện thoại di động, chẳng hạn như: “Thần y điện hạ nghịch thiên cưng chiều”, “Bác sĩ bá đạo, xin tha cho tôi”, “Bác sĩ, bố ơi, hãy cố lên” và “Người chồng bác sĩ không thể kích động” “Cộ cộc, cộc..” Ngay khi Tô Tích Nhi vừa nghĩ tới, cửa phòng bị gõ nhẹ, có chút gấp gáp.
Diệp Phi khế cau mày, đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Hoàng Thiên Kiều đang đứng ở cửa, có mấy người Hoàng Phi Hổ phía sau.
Diệp Phi tò mò hỏi: “Anh Hổ, có chuyện gì sao?”
“Nam Cung Hùng đã đến và nộp đơn khiếu nại”
Hoàng Phi Hổ thì thào: “Chín nghìn tuổi đang đợi cậu ở đình Phong Ba”
Khi hoàng hôn đến gần, Diệp Phi dẫn theo Hoàng Thiên Kiều đến Đình Phong Ba.
Vốn là Hoàng Phi Hổ cũng muốn theo tới đây nhưng Diệp Phi không chút do dự từ chối, chỉ là một chút rắc rối nhỏ, anh không muốn Hoàng Phi Hổ phải bận tâm.
Thật ra là Diệp Phi không muốn ông ta nhúng tay vào, cho nên anh đơn độc mang theo Hoàng Thiên Kiều đi trước dẫn đường.
“Ngày hôm nay, sau khi anh đánh Nam Cung Hạo xong, anh ta liền nhanh chóng nhập viện điều trị, còn gọi cho Nam Cung Hùng.”
“Nam Cung Hùng chỉ có anh ta là con trai độc đinh. Nghe nói bị anh đánh gấy một tay cùng hai xương sườn, liền đem người từ Long Đô bay tới.”
“Vợ ông ta là Trần Tú Lệ, một số trưởng lão đứng đầu và bọn thuộc hạ đều đến đây. Nhìn thấy tư thế đó chính là muốn giết chết anh”
“Chỉ là ông ta nghe nói Chín nghìn tuổi tình cờ ở Trung Hải, còn anh thì có cơ hội trở thành hội trưởng Nam Lăng, cho nên ông ta đổi ý mời Chín nghìn tuổi chủ trì công đạo”
“Nhìn cách ông ta làm, hẳn là muốn mượn Chín nghìn tuổi giết chết anh”
Trên đường đi, Hoàng Thiên Kiều mô tả ngắn gọn những gì Hoàng Phi Hổ đã nói với cô ấy: “Nhưng anh Hổ cũng bảo anh không cần quá lo lắng”
“Nam Cung Hạo không nguy hiểm đến tính mạng, hãy xem đây là một sai lầm. Quan trọng nhất là Chín nghìn tuổi muốn lợi dụng anh, cho nên Chín nghìn tuổi cũng không làm khó gì anh”
“Cùng lắm là xin lỗi, bồi thường một ít tiền, có thể biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không.”
Cô ấy thở ra một hơi dài, cầu mong cái kết sẽ như cô ấy nghĩ, nếu không sau này Diệp Phi sẽ gặp rắc rối, xúc phạm nguyên lão của Liên đoàn võ thuật cũng không phải chuyện nhỏ.
Nguyên lão Chín nghìn tuổi, hầu hết điều đi lên từ vị trí hội trưởng của khắp nơi trên thế giới, họ có toàn bộ tài nguyên, sự giàu có, sức mạnh và các mối quan hệ.
“Nói lời xin lỗi? Bồi thường một số tiền?”
Diệp Phi cười nhạt: “Cô cho rằng chuyện của Tô Tích Nhi có thể quên đi như vậy sao?”
“A..” toàn thân Hoàng Thiên Kiêu chấn động, đại não co rút lại, vốn định yêu cầu Diệp Phi phải xin lỗi và bồi thường, bây giờ nghe giọng điệu của Diệp Phi hẳn là muốn đối phương thú nhận.
Hơn nữa sự việc lần này không dễ giải quyết như vậy.
Cô vội vàng nói nhỏ: “Anh Diệp, dù sao thì Nam Cung Hùng cũng là nguyên lão, Chín nghìn tuổi ít nhiều cũng sẽ nghĩ đến thể diện của ông ta”
Diệp Phi không để ý đến lời nói của cô ấy, ngược lại hỏi: “Chín nghìn tuổi đến tột cùng là loại người như thế nào?”
“Mô tả trong ba cụm từ”