Chương :
Hoàng Thiên Kiều vắt vẻo: “Ngoan cường, độc ác, tuyệt tình!”
“Ông ta không nói đạo lý, cũng không nghĩ đến đại cục, bưồn vui thất thường, giết người không chớp mắt”
“Nhưng bởi vì như vậy, ông ta mới có thể trấn áp được Liên đoàn võ thuật”
“Anh phải biết, Nam Cung Hùng là cựu nguyên lão, đều thăng chức từ hội trưởng. Họ là những nhân vật có quyền lực, rất ít người chịu phục tùn: Có tiền, có sức mạnh, có địa vị, còn có một tỉnh làm căn cứ của chính mình, khó tránh khỏi xem trời bằng vung.
Diệp Phi nhẹ gật đầu: “Đã hiểu”
Một tiếng sau, dưới sự hướng dẫn của Hoàng Thiên Kiều, Diệp Phi đã đến một trang viên ở ngoại ô.
Trang viên được xây dựng trên triền núi, sông lớn uốn lượn hai bên chân núi, cảnh vật xung quanh tĩnh mịch, lại mang theo chút không khí âm u.
Trong trang viên có ngôi chùa, sáu sân có năm lối vào, sân sâu hun hút, lát ngói xanh đen khiến người ta phải kính sợ.
Cửa lớn viết hai chữ Phong Vân, Hoàng Thiên Kiều nói rằng đây là dinh thự của Chín nghìn năm tuổi ở Trung Hải.
Đình Phong Ba ở phía sau trang viên, sừng sững trên một vách đá, phía trên gió lớn thổi mạnh, phía dưới nước gào thét.
Diệp Phi nhẹ gật đầu, liếc nhìn xung quanh, phát hiện bãi đậu xe có rất nhiều xe hạng sang, ít nhất cũng phải chiếc, hiển nhiên có rất nhiều người đã tới.
Không nghi ngờ gì rằng Nam Cung Hùng muốn Chín nghìn tuổi đòi lại công bằng cho con trai mình.
“Vù…” Ngay khi Diệp Phi dẫn Hoàng Thiên Kiều bước đến cửa lớn, liền nghe thấy một âm thanh bén nhọn vang lên, mười mấy nam nữ đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Bọn họ thù địch chặn Diệp Phi lại ở cửa.
Ở giữa xuất hiện một chiếc xe lăn, người ngồi trên xe chính là Nam Cung Hạo.
Đầu bị băng lại, xương sườn kẹp bản, cả người có chút buồn cười nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ oán độc.
“Diệp Phil”
Nam Cung Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay mày chết chắc”
Hơn chục đồng bọn của anh ta cũng áp sát, hung hăng bao vây Diệp Phi, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.
Hoàng Thiên Kiều vội vàng nói: “Nam Cung Hạo, đừng lộn xộn, đây là sơn trang Phong Vân và anh Diệp đã được Chín nghìn tuổi mời đến”
Nghe thấy ba chữ Chín nghìn tuổi mười mấy đồng bọn của Nam Cung Hạo đều nheo mắt, bọn họ ẩn nhẫn phân tán qua hai bên.
Nam Cung Hạo cũng nhíu mắt lại.
Diệp Phi không kiên nhẫn hét lên: “Tránh ra, chó ngoan không cản đường!”
“Mày…” Nam Cung Hạo bị Diệp Phi làm cho tức gần chết, anh ta muốn hạ lệnh đánh anh nhưng lại không thể làm quá phận, nếu không sẽ bị Chín nghìn tuổi bất mãn.
“Cho đi!”
Vẻ mặt Diệp Phi không chút thay đổi, bước ra khỏi vòng vây, còn trực tiếp dùng vai đẩy Nam Cung Hạo ra.
“A…” Với cái động chạm này, Nam Cung Hạo trợn tròn mắt, cả người lùi về phía sau hơn mười mét, đụng mạnh vào con sư tử đá cẩm thạch ở cửa.
Đầu anh ta nhanh chóng chảy xuống máu tươi.
Anh ta ôm đầu ngã xuống, hướng sơn trang gào thét: “Đánh người, đánh người, Diệp Phi đánh người.”
“Vô pháp vô thiên, ở sơn trang Phong Vân cũng dám đánh người…”
“Cứu mạng, cứu mạng… Nam Cung Hạo la hét linh tinh, giống như heo bị chọc † Mau đến cứu tôi với”
Anh ta dùng tay trái tự tát mình, dùng sức rất mạnh, má phải trực tiếp đỏ bừng và sưng lên.
Năm dấu vân tay rất rõ ràng.
Hoàng Thiên Kiều sững sờ tại chỗ, cô ấy đã từng gặp ăn vạ, nhưng vừa ăn vạ vừa vô liêm sĩ như vậy thì lần đầu tiên cô ấy gặp.