Chương :
Hoàng Thiên Kiêu sốt ruột đưa ngón tay lên hướng dấu tay trên mặt Nam Cung Hạo: “Nhìn xem, cái tát này, ngón tay cái đặt ở hướng phía dưới đó, nhìn ra là chính anh ta tự tát mình”
“Nếu người khác đánh, ngón tay cái phải ở phía trên…” Sắc mặt của Nam Cung Hạo biến đổi lớn.
Những người còn lại cũng vô thức nhìn nó, nhanh chóng nhận ra Nam Cung Hạo tự tát vào mặt, người ngoài không thể đánh được như vậy.
Diệp Phi lộ ra vẻ tán thưởng, anh đã biết sơ hở từ lâu nhưng cũng lười giải thích, không ngờ Hoàng Thiên Kiều lại phát hiện ra manh mối.
Cô gái này có thể bồi dưỡng.
Rèn sắt phải khi còn nóng, thấy thế Hoàng Thiên Kiều hét lên: “Nam Cung Hạo, anh vẫn muốn nói dối?”
“Chài”
Đúng lúc này, Trần Tú Lệ bất ngờ bước tới và tát vào mặt Hoàng Thiên Kiều.
“Bốp!”
Một tiếng tát giòn giã vang lên.
Trên mặt Hoàng Thiên Kiều lập tức có năm dấu tay màu đỏ, cả người lảo đảo lui về phía sau ba bốn bước.
Khóe miệng chảy máu.
Cú đánh không hề báo trước này khiến mọi người bất ngờ, đồng thời gián tiếp chứng minh rằng Nam Cung Hạo có tật giật mình, nhưng mọi người không tiện nói ra.
“Cái gì mà ngón tay cái ở phía trên, ngón tay cái ở phía dưới”
Trần Tú Lệ hét lên: “Diệp Phi đánh con trai tôi, đó là điều rõ như ban ngày”
“Anh ta đã đánh gấy tay con trai tôi, đánh gãy luôn cả xương sườn của con trai tôi”
“Hoàng Thiên Kiều, đừng có mà lộn xộn, để không gây phiền phức cho cha cô và Hoàng Phi Hổ”
“Diệp Phi đụng tới con trai tôi là chuyện không thể phủ nhận, các người nói như thế nào cũng không thể thay đổi được”
Bà ta hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Diệp Phi, cậu dám nói không phải cậu ra tay?”
Hoàng Thiên Kiều không khỏi hét lên: “Thưa bà, người nhà Nam Cung không nói đạo lý hay sao?”
“Ở đây, tôi chính là đạo lý”
Trần Tú Lệ nhìn Diệp Phi quát chói tai: “Muốn động con trai của tôi, cậu phải trả giá, đừng cố ngụy biện chuyện này”
“Ngụy biện?”
Diệp Phi hơi liếc mắt một cái, sau đó khôi hài nói: “Tôi không ngụy biện và cũng sẽ không ngụy biện.”
“Tôi chỉ muốn nói cho bà biết nếu Diệp Phi tôi muốn làm, nhất định không phải như thế này”
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, không hiểu ý tứ của Diệp Phi.
“Rầm…” Diệp Phi đột ngột dậm chân phải, Trần Tú Lệ bắn ra xa, biểu hiện của họ thay đổi đáng kể.
Một số võ sư Nam Cung theo bản năng ra tay nhưng tất cả đều bị bắn ra ngoài.
Nam Cung Hạo gầm lên dữ dội: “Anh ta sẽ chạy, anh ta sẽ chạy”
“Bắt hẳn, bắt hắn, giết hắn…” Giọng nói đột ngột dừng lại, bởi vì hiện tại một thanh kiếm đã chạm tới trán anh ta! Diệp Phi đứng ở trước mặt anh ta.
Quá nhanh, thật sự quá nhanh, ai cũng không kịp phản ứng.
Toàn thân Nam Cung Hạo lạnh như băng: “Mày…” Trần Tú Lệ lộ ra sát khí: “Diệp Phi, cậu định làm gì?”
“Nếu tôi động thử, anh có dám gánh chịu hậu quả không?”
“Lập tức thả Nam Cung Hạo ngay, nếu không tao sẽ bằm mày thành trăm ngàn mảnh”
“Đây là sơn trang Phong Vân, mày dám làm xăng bậy, Chín nghìn tuổi sẽ giết cả gia đình mày”
Hơn một chục con cháu của Nam Cung hét lên.
Nam Cung Họa chậm rãi chế nhạo: “Diệp Phi, mày dám động tao giết cả nhà mày…”
“Xoạt…” Một tiếng dao vang lên, mũi dao đâm vào giữa mi tâm.