Chương :
Toàn thân Nam Cung Hạo cứng ngắc, khó tin: “
Mày…mày…” Anh ta không thể nào tin được, Diệp Phi thật sự giết chết anh ta.
Diệp Phi lui lại rút dao ra, lạnh nhạt lên tiếng: “Nhìn rõ chưa, đây mới là Diệp Phi ra tay”
Hiện trường lập tức một mảng im lặng.
Nam Cung Hạo trực tiếp ngã xuống.
Anh ta trợn to mắt, vẻ mặt bàng hoàng, không nói ra được bi phẫn cùng không cam lòng.
Anh ta không ngờ rằng Diệp Phi lại giết chết anh ta như thế này, dùng một nhát dao đâm chết anh ta trước mặt mẹ của mình, trước mặt hàng chục người.
Chỉ là cho dù có không tin mình chết đi nữa thì cũng không thay đổi được sự thật, Nam Cung Hạo vẫn ngã xuống đất dần dần mất đi sự sống.
Mọi người có mặt cũng đều trợn mắt ngoác mồm, như có dòi bọ bò khắp người, cảm giác ớn lạnh khó tả lan tỏa khắp người.
Sự hung ác của Diệp Phi so với sự ngạo mạn của anh càng kích động lòng mọi người ở đây hơn nữa.
“Con trai, con trai!”
Trần Tú Lệ hoàn hồn, sau đó hét lên một cách cưồng loạn: “Diệp Phi, đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!!!”
“Giết hắn, giết hắn, giết Diệp Phi đưa tang cho con trai tôi”
Bà ta mất trí hoàn toàn, quay người ra lệnh cho hàng chục cao thủ người Nam Cung.
Nghe những lời này, hàng chục khán giả nhốn nháo rút lui, kẻo tai bay họa gió kéo đến trên người mình.
Mười lăm vị cao thủ Nam Cung liếc mắt nhìn nhau, sau đó rút binh khí lao về phía Diệp Phi.
Ánh đao lập lòe chớp sáng, vẻ mặt lãnh đạm nhưng cũng không thiếu sát khí.
“Vụt vụt vụt…” Những người này đều là cao thủ, tốc độ nhanh đến cực điểm, lập tức áp sát Diệp Phi.
Hoàng Thiên Kiều vô thức hét lên: “Anh Diệp, cẩn thận”
“Vụt…” Diệp Phi búng ra huyết kiếm Ngư Trường, sau đó liền nhảy vào trong đám người.
Một chiêu vung ra, trên bầu trời tràn ngập ánh sáng trắng.
Mười lăm cao thủ Nam Cung đau xót ở cổ tay, sau đó họ liền buông lỏng tay, vũ khí rơi xuống đất, bọn họ hét lên một tiếng đầy thảm thiết và lui về phía sau.
“Vụt…” Không đợi bọn họ đứng vững, Diệp Phi lại xông tới, ánh đao quét ngang cổ họng bọn họ.
Thân thể mười lăm cao thủ Nam Cung chấn động, bay ra về sau một cách khó nhọc, máu phun ra tung tóe.
Trong nháy mắt, tất cả mười lăm người đều chết đi.
“Lên, lên, giết chết anh ta”
Trần Tú Lệ bi phãn không thôi, hét lên với một số cao thủ bên người: “Giết chết Diệp Phi”
“Vụt…” Thân thể Diệp Phi xoay một cái, né ra một vài tên cao thủ Nam Cung, một vào tia máu bắn lên, cao thủ Nam Cung kêu rên ngã xuống.
Tất cả đều là một vết kiếm đứt cổ.
Diệp Phi không dừng lại, mà di chuyển bước của mình, đột nhiên quay người đâm vào Trần Tú Lệ.
“Khốn nạn…” Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tú Lệ biến sắc, bà ta cố gắng hết sức để nhảy về phía sau.
Mới lùi được nửa đường, bà ta liền dừng lại bời vì Ngư Trường đã xuyên qua cổ họng bà ta.
Diệp Phi lãnh đạm lên tiếng: “Mẹ con tình thâm, tôi thành toàn cho bà”
Trần Tú Lệ trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, bà †a chưa từng nghĩ Diệp Phi sẽ dám giết bà.
Bà ta là bà Nam Cung.
Diệp Phi lấy đâu ra lá gan đó?
Chỉ là cho dù Trần Tú Lệ cảm thấy hoang đường như thế nào đi nữa cũng không giúp được gì, bà ta chỉ có thể cảm nhận được sức sống của mình dần biến mất từng chút một.
Mọi người xung quanh đều như bị sét đánh, đại não bọn họ trống rỗng.