CHương :
Anh ta giơ tay.
“Anh có bệnh” Diệp Phi thản nhiên nói: “Tôi sẽ không nắm bàn tay này”
“Diệp Phi, cậu nói thế là sao?” Nụ người trên môi Liễu Nguyệt Linh tắt ngóm, nhướng mày: “Tông Nguyên bắt tay với cậu là nể mặt cậu, cậu không bắt thì thôi, bảo người ta có bệnh là sao?”
Lý Mạt Mạt cũng khó chịu, cô ta cảm thấy Diệp Phi đang ghen tị khi thấy cô ta đi cùng với Vương Tông Nguyên nên mất hết lý trí nói xấu anh ta.
Lý Đại Dũng đứng ra giảng hòa: “Diệp Phi nói nhầm thôi, nó không có ý đó…”
“Tôi có bệnh ư? Tên kia, anh đang nói linh tinh cái quái gì thế?” Vương Tông Nguyên cười lạnh: “Nể tình chú dì ở đây, tôi cho anh một cơ hội giải thích, nếu không để tôi ghim lại thù này thì cậu đừng hòng phát triển ở thành phố Nam Lăng, chưa chắc đã được làm bảo vệ nữa là”
Hống hách lắm.
Liễu Nguyệt Linh Liễu Nguyệt Linh cũng đanh mặt: “Diệp Phi, mau xin lỗi Tông Nguyên đi, cậu ấy không phải là người cậu đắc tội được đâu. Nhà họ Vương không phải là gia đình thích đụng là đụng. Cậu làm Tông Nguyên nổi giận, không sống nổi ở thành phố này thì đừng trách chú dì không giúp đỡ nhé.”
Bà ta phiền chán nhìn Diệp Phi: “Mau xin lỗi Tông Nguyên đi”
Mấy cô gái bên kia cũng nhìn Diệp Phi với ánh mắt trêu tức, cảm thấy mấy kẻ dưới quê mới lên ăn nói thật buồn cười và hoang đường.
“Trên người anh có mầm bệnh Giang Mai, tuy anh đã uống thuốc để kiểm soát nhưng nó vẫn tra tấn anh”” Diệp Phi nhìn chằm chằm Vương Tông Nguyên cười lạnh: “Bắt tay với anh mà không cẩn thận sẽ bị lây bệnh.
Bệnh kín?
Lây bây?
Liễu Nguyệt Linh hoảng hốt, Lý Mạt Mạt cũng giật mình vội vàng nhích sang bên cạnh.
“Bệnh Giang Mai kín? Sao anh biết?’ Vương Tông Nguyên bật thốt lên theo bản năng rồi cố gắng che giấu: “Anh mới có bệnh kín đấy, cả nhà anh đều có bệnh kín! Tên khốn, anh nguyền rủa tôi thế này…”
“Đừng nói đối” Diệp Phi giơ ngón tay lên chỉ: “Dù anh cứ khăng khăng là tôi đặt điều bịa chuyện thì anh giải thích về việc anh uống Azithromycin thế nào đây?”
“Đó chính là thuốc chính trong việc điều trị Giang Mai đấy”
Vương Tông Nguyên nghe thế lập tức tái mặt, cúi xuống kiểm tra hộp thuốc nhưng chẳng mấy chốc đã đứng thẳng lưng lên: “Đây không phải đồ của tôi…
“Nó không phải là đồ của tôi” Vương Tông Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Phi cười khẽ không nói thêm gì.
Mọi người Liễu Nguyệt Linh cũng im lặng, bọn họ không ngốc, dù không có bằng chứng trực tiếp nhưng phản ứng của Vương Tông Nguyên đã chứng minh tất cả.
Lý Mạt Mạt lại cúi đầu lùi sang hai bước.
Khách trong bèn vội vàng lấy khăn tay ra rồi sống chết lau lau.
Liễu Nguyệt Linh giật giật môi muốn nói gì đó rồi lại lẳng lặng đặt quà của Vương Tông Nguyên lên bàn.
Vương Tông Nguyên cực kì xấu hổ.
“Chú, dì! Mong hai người hãy tin tưởng cháu, cháu không có bệnh thật mà”
“Tên kia, anh dám nói xấu tôi, anh chờ đó!” Vương Tông Nguyên chỉ thẳng vào mặt Diệp Phi, gào lên rồi xoay người rời khỏi phòng.
Da mặt dày cách mấy cũng phải chạy thôi.
Liễu Nguyệt Linh gọi to nhưng không đuổi theo, sau đó tức giận quay sang Diệp Phi: “Cậu xem cậu khiến Vương Tông Nguyên tức giận bỏ đi rồi kìa, đúng là đồ sao chổi”
“Nói năng kiểu gì đấy?” Lý Đại Dũng đập bàn: “Do cái thằng kia có bệnh bị Diệp Phi phát hiện ra thôi, sao bà lại nổi giận với thăng bé?”
“Lẽ ra bà nên cảm ơn Diệp Phi, nếu nó không nói thì hôm nay chúng ta đã ngồi ăn cơm cùng với cậu ta rồi”
Ông ấy không thèm nhìn đến sắc mặt đen thui của vợ mình: “Tới lúc đó bị lây thì mọi thứ đã muộn…”
Nói còn chưa xong thì ông đã bắt đầu ho khan, mặt đỏ như tôm lược và thở gấp.
Diệp Phi lo lắng nhìn Lý Đại Dũng, phát hiện huyết áp ông hơi cao.