Chương :
Tang Cẩu sửng sốt không biết phải làm gì, đang định bóp cò súng thì đã bị Diệp Phi giật mất.
“Bắn tôi chết?”
Cùng lúc đó, Diệp Phi cười lạnh giữ lấy cổ đầu bóng lưỡng kéo sang bên cạnh và tiện thể đập đầu Tang Cẩu lên mặt bàn đá cẩm thạch.
Tang Cẩu cao to vạm vỡ luống cuống tay chân không thể làm gì được, đàn em dũng mãnh mất của Thẩm Đông Tinh đã trở nên yếu ớt như gà con.
“Râm!”
Tang Cẩu đập đầu vào bàn đá vang lên âm thanh như tiếng trống, đầu rơi máu chảy và mất hết sức chiến đấu.
“Mẹ mày!” Tang Cẩu gào lên: “Bố mày sẽ giết mày!”
Còn chưa kịp nói xong thì Diệp Phi đã vung cho hai cái tát, Tang Cẩu hét la thảm thiết, gương mặt đầy máu lập tức hiện lên mười ngón tay.
Diệp Phi giơ chân lên đạp cho gã ta một cái thật mạnh.
“Răng rắc!” Xương cốt đã gấy.
Thấy Diệp Phi hung hãn như thế, đám bạn gái của Thẩm Đông Tinh lập tức trốn ra sau lưng anh ta.
Thẩm Đông Tinh cũng giật mình, bọn họ không thể nào ngờ được chuyện này.
Đây chính là địa bàn của bọn họ, bây giờ bọn họ người đông thế mạnh, có dao có súng mà Diệp Phi lại dám ra tay ư?
Can đảm không cần thiết!
“Dừng tay! Dừng tay!”
Hơn mười gã đàn ông lập tức ngây người, nhào tới.
Người có vũ khí lập tức rút ra xông tới chỗ Diệp Phi, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Cực kì căng thẳng.
“Bốp!” Làm gì có chuyện Diệp Phi cho đám người này cơ hội ra tay? Anh liên tục giơ chân trái lên tung chiêu.
Nam gã đàn ông vạm vỡ thấy đầu gối đau nhói sau đó lập tức bay ra ngoài ngã xuống.
“Vụt”
Tranh thủ mọi người đang hỗn loạn, Diệp Phi và Tang Cẩu phá vỡ vòng vây ép người lui về phía sau, sau đó anh vung người lên và bất ngờ đứng bên cạnh Thẩm Đông Tinh.
Khi Diệp Phi vừa mới di chuyển thì Thẩm Đông Tinh đã ngửi được chút hơi thở nguy hiểm, anh ta muốn đứng dậy lui về phía sau theo bản năng.
Chỉ là vừa mới di chuyển được nửa bước thì Diệp Phi đã đứng ở bên cạnh rồi.
“Răng rắc!” Họng súng vừa nhấc lên đã đặt vào gáy Thẩm Đông Tinh.
Sắc mặt Thẩm Đông Tinh cực kì khó coi, ở lại cũng không được, đi cũng không xong, chỉ có thể xoay người cứng đờ ở giữa không trung.
Đám đàn bà con gái bối rối né đi.
Diệp Phi tươi cười chẳng màng đến bất kì điều gì: “Cậu Đông Tinh, còn chưa đua tiền đó mà nhanh vậy đã muốn chạy rồi hả?”
Người Thẩm Đông Tinh nháy mắt cứng đờ, vẻ hống hách kênh kiệu kia cũng đã biến mất rất nhiều.
Diệp Phi khinh thường tất cả những người đang muốn nhào lên, giọng anh không mang theo chút cảm tình nào: “Tất cả lùi lại phía sau cho tôi, nếu không Thẩm Đông Tinh sẽ nát đầu “
Mấy cô bạn gái của Thẩm Đông Tinh lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ không ngờ đến việc Diệp Phi lợi hại như vậy, vừa độc ác vừa hung hãn.
Diệp Phi bình tĩnh khống chế cả đám đông, rất nhiều họng súng ngắm thẳng về phía anh nhưng vấn đề là không người nào dám xung phong nổ súng.
Vết máu trên trán và miệng Tang Cẩu miệng máu cùng với hai cái tát khiến cho tất cả mọi người không dám nghỉ ngờ Diệp Phi có đủ gan bắn nát đầu Thẩm Đông Tỉnh hay không.
Hơn hai mươi người nhìn chằm chằm Diệp Phi như là một đám sói ác muốn vồ con mồi: “Thả Cậu Đông Tinh ra, lập tức thả cậu Đông Tỉnh ra ngay!”