Chương :
“Cho mày một phút, nếu không thả cậu Đông Tinh, bọn tao sẽ giết chết mày”
Diệp Phi không để ý đến, anh còn thong dong nhấc họng súng lên kề thẳng vào đầu Thẩm Đông Tỉnh: “Lùi ra sau”“
Tuy hơn hai mươi người cảm thấy bức bối khó chịu nhưng bọn họ không thể thách thức sự can đảm của Phi nên cắn răng lùi ra phía sau hai thước.
Thẩm Đông Tinh cũng ngồi xuống một lần nữa, nhưng lần này sắc mặt cực kì tăm tối.
“Ranh con, hôm nay tao chỉ nói đúng một câu, không cần biết mày là ai, nếu mày đủ bản lĩnh thì cứ giết chết tao đi, nếu không ngày mai người chết sẽ là cả nhà mày”
Thẩm Đông Tinh phun ra một luồng khói đặc: “Thẩm Đông Tinh này nói được thì làm được”
Diệp Phi cực kỳ khinh thường bĩu môi, sau đó anh Thẩm Đông Tinh kéo mạnh đầu, dùng sức đập mạnh xuống bàn đá cẩm thạch.
Bộp một tiếng, bàn đá đã có vết nứt.
Mấy cô bạn gái của Thẩm Đông Tinh tái hết cả mặt mũi, sợ tới mức bối rối lui về phía sau vài bước, vẻ khinh miệt với Diệp Phi biến mất ngay trong nháy mắt.
Bọn Tang Cẩu cũng tức tối lắm nhưng vừa mới nhào lên thì lại bị Độc Cô Thương cản lại.
Thẩm Đông Tinh đầu rơi máu chảy, thiếu chút nữa tắt thở Hắn ta ôm miệng vết thương, giận tím mặt: “Thứ khốn nạn, mày có biết hậu quả khi đập đầu tao không?”
“Bốp!” Diệp Phi lại nhấn một cái, Thẩm Đông Tinh lại chạm đầu vào bàn đá, lại hét lên thảm thiết.
Bọn Tang Cẩu run rẩy sợ hãi.
Đám bạn gái của Thẩm Đông Tinh thì che miệng lại để mình không thét chói tai.
Bọn họ lại nhìn về phía Diệp Phi với ánh mắt phức tạp, có tức giận, hoảng hốt nhưng chẳng có tí khinh thường nào.
Diệp Phi thản nhiên ra tiếng: “Thẩm Đông Tinh, bây giờ anh giết chết tôi như thế nào đây?”
“Ranh con, mày nghĩ mày sẽ chạy thế nào khi đụng tới bọn tao?” Thẩm Đông Tỉnh vất vả nói một câu: “Bọn tao có mấy chục người, mày làm sao để ra ngoài? Mày tưởng mày có thể cứu được Tiết Như Ý đi chắc?”
Không cần anh ta phải dặn vì Tang Cẩu đã lấy điện thoại di động ra gọi người hỗ trợ.
“Nhiều nhất là mười phút, nơi này sẽ tụ tập một trăm người, một ngàn người.”
Thẩm Đông Tinh nghĩ Nam Lăng chính là địa bàn của mình nên lại thấy yên tâm hơn: “Mày lấy cái gì ra đây đâu với tao?
Có anh trong tay thì ra ngoài là chuyện hết sức đơn giản”
Bấy giờ, Diệp Phi thoải mái nhìn mọi người: “Hơn nữa mạng tôi chỉ là cỏ rác, anh là cậu cả nhà họ Thẩm, chết thế này cũng không thiệt thòi tí nào.”
Nếu không cần phải lo nghĩ về an toàn của Tiết Như Ý và Hoàng Tam Trọng thì anh với Độc Cô Thương và Hoàng Thiên Kiều đã bắt đầu cuộc tàn sát.
Thẩm Đông Tinh lau máu trên mặt, ho khan, vẫn cứng đầu cứng cổ tức tối trừng mắt nhìn Diệp Phi: “Mạng nhỏ hả? Ranh con, nếu hôm nay tao xảy ra chuyện gì thì mày nghĩ một mình mày chết là giải quyết hết mọi chuyện chắc?”
“Tao nói cho mày biết, bọn tao sẽ điều tra ra bố mẹ mài điều tra hết người thân bạn bè mày và cả chó mày nuôi rồi giết hết, giết sạch”
Anh ta còn nghiêng đầu sang nhìn Tiết Như Ý đã hôn mê: “Con ả đê tiện này cũng phải trả một cái giá đắt”
“Người muốn giết tôi nhiều không đếm xuể, thêm anh vào cũng chẳng là gì p Phi không hề sợ hãi: “Thế nhưng tôi nghĩ là bây giờ các người nên nghĩ xem mình phải là gì để giữ mạng đấy?”
Anh giật lấy điều xì gà của Thẩm Đông Tỉnh rồi chọt vào mặt anh ta.
“AI” Má Thẩm Đông Tinh lập tức xuất hiện vết thương bỏng, những lời nói độc ác bị nuốt ngược trở về.
Đám phụ nữ của anh ta thấy thế lập tức dậm chân tức tối, bọn họ cảm thấy Diệp Phi quá ngang ngược xấc láo, lòng bọn họ đang thấy khó chịu vì cú sốc.
Tại sao một thằng khố rách áo ôm lại dám gây chuyện với cậu Đông Tinh?
Là cái thá gì mà dám đánh cậu ấy thành thế này?
Sự nổi bật cũng giống người đẹp vậy, nó chỉ được phép thuộc về người giàu có lắm tiền nhiều quyền, nếu nó dính dáng tới thứ nghèo rớt mồng tơi thì chắc chắn là điều trái với luân thường đạo lý…
“Này tên kia, anh đám đối xử với cậu Đông Tinh như thế, tôi thề tôi phải tự tay lột da anh”