Chương :
“Đây là, đây là một ngàn vạn tiền khám bệnh”
Chu Tĩnh Nhi lấy ra một tờ chỉ phiếu từ trong túi áo, kính cẩn lễ phép đưa cho Diệp Phi: “Xin anh hãy nhận lấy.”
“Được, cảm ơn”
Diệp Phi cũng không khách khí, nhận lấy chi phiếu, anh cất vào túi áo rồi mỉm cười nói: “Cảm ơn bữa sáng của cô, toàn là món ăn đặc sắc của Nam Lăng, cô có lòng rồi”
Anh cầm đũa ăn đồ ăn trước mặt, mặc dù bề ngoài trông không xấu nhưng mùi bị rất ngon, có thể thấy Chu Tĩnh Nhi đã để tâm.
“Diệp Phi hài lòng chính vinh hạnh lớn nhất của Tĩnh Nhi”
Chu Tĩnh Nhi nhìn thấy Diệp Phi ăn đồ ăn mình nấu, khuôn mặt tươi cười còn có cả cảm kích. Dù sao không phải ai cũng có dũng khí ăn đồ ăn của người mới làm.
Hơn nữa đây thực sự là tấm lòng của cô.
Tối qua Diệp Phi hẹn cô tám giờ tới đây ăn sáng, cô tới khách sạn Như Ý sớm hơn giờ hẹn, chuẩn bị tự tay nấu các món đặc sản của Nam Lăng cho Diệp Phi.
Đây là cách lấy lòng và thể hiện thành ý với Diệp Phi tốt nhất.
Vì thế thấy Diệp Phi vui lòng như vậy, Chu Tĩnh Nhi rất vui vẻ, cô cảm thấy dậy sớm hai tiếng rất đáng.
“Mùi vị rất ngon, cảm ơn bữa sáng của cô Chu một lần nữa, lần tới có thời gian rảnh tôi mời cô ăn cơm”
Diệp Phi ăn hết đồ ăn ở trên khay, sau đó lấy khăn tay lau miệng: “Chuyển lời hỏi thăm ông Chu giúp tôi”
“Được, tôi sẽ chuyển l Chu Tĩnh Nhi thấy Diệp Phi muốn đi, vội vàng lấy một tấm thẻ cổng từ trong túi áo đưa cho Diệp Phi: “Anh Diệp, anh mới tới đây, chắc là cân một ở nghỉ ngơi.”
“Đây là biệt thự Phi Long mười hai con giáp, là một chút tấm lòng của ông Chu, xin anh Diệp hãy vui lòng nhận lấ Cô bổ sung thêm một câu: “Ông Chu còn nói, ông ấy muốn kết bạn với Diệp thần y anh. Cho nên cái này coi như là quà gặp mặt của bạn bè.”
“Biệt thự?
Diệp Phi hơi suy nghĩ, sau đó mỉm cười. Rõ ràng là Chu Trường Sinh lo lắng mình biến mất không gặp, hoặc lúc mấu chốt không tìm được mình cho nên tặng biệt thự.
Nếu như vậy, mình sẽ hoàn thượng không chạy khỏi miếu, có biệt thự bó mình, hành tung của anh sẽ có quy luật.
“Ông Chu đã khách khí như vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh”
Diệp Phi mỉm cười nhận biệt thự, miễn cho Chu Trường Sinh lại tặng thứ khác: “Thay tôi cảm ơn tới ông Chu”
“Tôi hiểu rồi”
Chu Tĩnh Nhu thở ra một hơi như trút được gánh nặng, đang định nói chuyện lại nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Cô cầm lên nghe máy, ngay sau đó vẻ tươi cười liền thay đổi: “Cái gì?”
Mẹ nuôi điên rồi?”
Vợ của ông Chu xảy ra chuyện rồi.
Chu Tĩnh Nhi vô cùng lo lắng chạy nhanh tới trang viên Chu thị, Diệp Phi suy nghĩ một lát cũng đi theo.
Đã nhận một cái biệt thự Phi Long của người ta, thế nào cũng phải đi qua xem xem, không chừng bản thân có thể giúp một ít.
Anh để chiếc Bugatti Veyron ở khách sạn, lên chiếc Audi của Chu Tĩnh Nhi đi.
Nửa tiếng sau, chiếc Audi chạy tới một ngọn núi.
Trang viên nằm trên núi, xung quanh đầy các cây ngô đồng, gió thu thổi xào xạc rung động.
Diệp Phi nhìn một cái là ra, những cây ngô đồng đó không phải cây cối ở ngọn núi này mà là từ nơi khác chuyển tới. Có thể thấy đã hao phí không ít công phu.
“Ông Chu rất yêu mẹ nuôi, mẹ nuôi thích cây ngô đồng, ông ấy liền trông một núi ngô đồng tặng bà ấy”
“Mẹ nuôi thích cá chép gấm, ông Chu liền nuôi tám nghìn con cá chép gấm”
“Nếu như không phải là người máy, thì nhìn xuống cây ngô đồng là một viên tình yêu, tám nghìn con cá chép gấm là mũi tên Cupid, chúng nó bao quanh toàn bộ trang viên”