Chàng Rể Bác Sĩ

chương 715

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Nhìn thấy Diệp Phi nhìn kỹ vào cây ngô đồng hai bên, khuôn mặt tươi cười của Chu Tĩnh Nhi hơi hâm mộ: “Ông Chu yêu mẹ nuôi yêu đến tận xương tận tủy.”

Bà không nói ra tình yêu sâu đậm với ông Chu, đó là vì bà Chu không sinh được con, ông Chu vẫn không rời không bỏ bà.

Diệp Phi nghe vậy cũng thở dài từ đáy lòng: “Thật lãng mạn”

Người phụ nữ yêu thích ngô đồng, ông ấy trồng một núi ngô đồng. Người phụ nữ thích cá chép gấm, ông ấy nuôi tám nghìn con cá chép gấm. Chu Trường Sinh có thể xem là người chung tình.

Diệp Phi lại có thêm hảo cảm với ông ta.

Sau đó, anh lại nhớ đến Đường Nhược Tuyết, nhớ tới hoa đào đầy một sân, trong lòng lại hơi rầu rĩ.

Chu Tĩnh Nhi lại nói sang cái khác: “Hai người rất ân ái, ngày trôi qua cũng rất vui vẻ. Nhưng nửa năm nay, sức khỏe của họ lại đều không tốt.”

“Đầu tiên là ông Chu bị con nhện cắn, khắp nơi tìm thầy thuốc cũng không thấy khá lên, nếu không phải Cao Thiết Thượng gặp được anh, sợ là đã không chống đỡ được”

“Bà Chu, cũng là mẹ nuôi tôi. Một tháng trước tinh thần trở nên ủ rũ, còn thường nghỉ thần nghi quỷ, kêu gào la hét”

“Đã đưa tới bệnh điều trị, tình hình chuyển biến tốt lên nhưng không trị được tận gốc. Mỗi ngày đều phải có chuyên gia trông chừng, nếu không rất dễ xảy ra chuyện”

“Nhưng thỉnh thoảng tinh thần bà mới thất thường, cũng không có dấu hiệu sẽ đảm đương người khác. Hôn nay lại hơi phát bệnh”

“Không chỉ đập nát nửa cái phòng khách, còn cầm dao chặt đứt hai cái Teddy..” Ánh mắt cô lo lắng nhiều hơn một chút: “Cũng không biết tại sao lại trở nên như vậy?”

Diệp Phi cũng không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn về phía đỉnh núi, anh phát hiện một cỗ hung thần màu đen bao phủ trang viên Chu thị.

“Vù..” Năm phút sau, chiếc Audi chạy vào trong trang viên Chu Thị, dừng ở trước cửa công trình kiến trúc. Diệp Phi và Chu Tĩnh Nhi chui ra.

Anh nhìn thấy trên bãi cỏ không chỉ đậu bảy tám chiếc xe, còn có hai cái phi cơ trực thăng, có thể thấy Chu Trường Sinh tài đại khí thô.

“A, ông Chu đã về rồi à?”

Nhìn thấy máy bay trực thăng, Chu Tĩnh Nhi hơi ngạc nhiên: “Hôm qua ông ấy đi Long Đô, tôi tưởng hai ngày nữa ông ấy mới về, không ngờ sáng nay ông ấy đã về rồi”

Sau đó, cô dẫn Diệp Phi vào phòng khách, xuyên qua mấy †ầng kiểm tra vào hậu viện, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một phòng khách chật kín hơn mười người.

Ở phòng khách, đèn chụp, đồ cổ, bàn trà, cái bàn đều bị phá thành mảnh nhỏ. Bên trên còn có vài vết máu, góc tưởng lại có một con dao vứt ở đấy.

Có mấy bảo vệ của Chu Thị đang băng bó vết thương ở bả vai hoặc cổ tay.

Rõ ràng là bà Chu điên rồi.

“Mẹ nuôi, mẹ nuôi, mẹ sao rồi?”

Chu Tĩnh Người xuyên qua đám người đi vào: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Nói nhỏ thôi, chị tôi vừa mới ngủ.”

Một thiếu phụ có khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Chị ấy mà tỉnh thì cô chịu trách nhiệm”

Bà khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng tốt, rất có phong tình.

Bên cạnh bà còn có vào người phụ nữ như vậy nữa, một đám ăn mặc đẹp đẽ ung dung quý phái.

“Tôi chỉ quan tâm tình hình của mẹ nuôi.”

Chu Tĩnh Nhi không nể mặt thiếu phụ xinh đẹp: “Viên Nguyệt Dung, bà đừng có mà đang yên gây sự”

Diệp Phi nhanh chóng suy đoán từ trong lời nói từ trong cuộc đối thoại, thiếu phụ xinh đẹp này em của bà Chu, cũng là em vợ của Chu Trường Sinh, nhưng không được Chu Tĩnh Nhi hoan nghênh.

“Tĩnh Nhi, sao con lại nói chuyện như vậy?”

Lúc này, Chu Trường Sinh dẫn theo mấy người từ bên trong đi ra: “Nói thế nào Nguyệt Dung cũng là trưởng bối của con, không được vô lễ như vậy”

Chu Tĩnh Nhi cúi đầu trả lời: “Vâng ạ”

Nhưng mà ngoài miệng nói vâng nhưng trong lòng cô vẫn kháng cự. Cô cực kỳ chán ghét Viên Nguyệt Dung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio