Chàng Rể Bác Sĩ

chương 746

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Chiếc Bugatti Veyron mà Thẩm Đông Tinh đưa anh vẫn còn để ở khách sạn Như Ý, cho nên Diệp Phi tạm thời dùng chiếc BMW mà người hầu dùng để đi mua rau.

Tính năng của xe cũng được, chỉ là lúc đi qua công viên ẩm ướt suýt nữa anh đã đâm phải một người.

Chỗ rẽ phía trước, có một người nghiêng ngả lảo đảo vọt tới, sau đó có một người ngã vào trước xe của anh, Diệp Phi dừng xe xem sao, phát hiện một người đàn ông cụt tay ngã xuống đất.

Anh đến gần lật đối phương ra xem, lại kinh ngạc hô lên: “Chung Thiên sư?”

Người đàn ông trước mắt cả người đều là máu, chính là Chung Thiên sư mà hôm qua Diệp Phi từng biết.

Nhưng ông ta bị bảo vệ Chu Thị đưa tới bệnh viện điều trị, sao lại bị thương nặng ngã ở nơi này?

Hơn nữa nhìn sắc mặt xanh đen của ông ta giống như là bị trúng độc.

Mặc dù Diệp Phi không nghĩ ra, nhưng vẫn đưa ông ta vào trong xe, sau đó đưa về biệt thự Phi Long trị liệu.

Diệp Phi đặt Chung Thiên sư ở phòng khách, lấy nước ấm lau người cho ông ta. Anh phát hiện ngoài mấy vết thương và bà Chu để lại ra, trên người ông ta còn có mấy chục chỗ cào bị thương.

Hơn nữa những vết thương này không phải người ngoài làm mà là Chung thiên sư tự mình cào ra.

Sau đó, Diệp Phi phát hiện chỗ bị thương nặng nhất ở ngực ông ta, hình như có vật gì đó đang chạy dưới da, làm cho Chu Thiên sư đang hôn mê càng thống khổ.

Diệp Phi đưa tay ra bắt mạch, sau đó sắc mặt thay đổi: Trung cổ! Anh không lãng phí thời gian, xuất ra ngân châm nhanh chóng trị liệu cho Chung Thiên Sư.

Mười năm phút sau, đợi Diệp Phi hạ xuống cây châm cuối cùng, thân hình Chung Thiên sư run lên, ông ta không nhịn được ưỡn ngực lên, sau đó nôn ra một ngụm máu đen.

Cùng lúc đó, một con sâu màu đỏ bắn ra, phi đến cổ Diệp Phi.

Diệp Phi đã có chuẩn bị từ sớm, ngân châm đâm mạnh vào, ghim con sâu màu đỏ trên bàn.

Diệp Phi đang định nhìn kết quả, lại thấy con sâu bị hỏng đằng một cái cháy bùng, ngọn lửa không những cực kỳ chói mắt còn vô cùng bá đạo.

Nó thiêu con sâu không còn một mảnh, ngân châm cũng bị đốt thành một đống tro, mà ngay cả bàn trà bằng thủy tinh cũng bị đốt ra một cái lỗ.

Cảm giác này, hình như là nóng chảy nước thép đục thành cái lỗ.

“Chết tiệt!”

Diệp Phi không nhịn được măng một câu, may mà mình không có dùng ngón tay để kẹp, nếu không sợ là sau đó anh đã bị đốt mất hai cái đầu ngón tay rồi.

Sau đó, anh hơi nhíu mày. Ai có thâm thù đại hận với Chung Thiên sư mà lại ra tay ác như vậy?

“Khu khụ khụ…’ Chung Thiên sư cũng thật ngoan cường, Diệp Phi giúp ông ta giải cổ không lâu, ông ta liền lắc lư tỉnh lại, hoàn vốn có thể đưa tay sờ ngực.

Diệp Phi đè ông ta lại: “Đừng nhúc nhích, cổ độc bị tôi hóa giải rồi, bây giờ ông không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng miệng vết thương chưa bôi thuốc”

Cổ độc giải rồi?

Chung Thiên sư sững sờ nhìn Diệp Phi, say khi nghe vậy ông ta mừng như điên, ông nhắm mắt lại kiểm tra một lần nữa, sau đó kích động nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá”

Ánh mắt tuyệt vọng của ông đã có anh sáng, chỉ khi từng chịu qua tra tấn thế kia ông ta mới biết được hiện tại bình thường đáng quý biết bao.

Diệp Phi cũng không nói thêm cái gì, chỉ cầm lấy ngân châm cùng thuốc tiêu viêm xử lý cho ông ta, để vết thương ngoài da của ông ấy sẽ không chuyển biến xấu.

“Chung đại sư, thương thế kia của ông là như nào vậy?”

Diệp Phi vừa trị liệu vừa tò mò hỏi: “Ai đã hạ cổ ông a?”

Thế giới này cổ độc mặc dù không biến mất nhưng trừ khi là hai bên có thâm thù đại hận nếu không những người đó sẽ không hạ cái cổ này.

Dù sao một khi dùng cổ liền có nghĩa là người chết ta sống, cũng dễ bị khắp nơi lên án.

“Cậu Diệp, cậu mới là đại sư, tôi chính là cặn bã”

Chung Thiên sư liên tục xua tay trả lời: “Cậu gọi tôi là Chung mười tám là được rồi, đại sư tôi không dám”

Mặc dù ông học nghệ không tinh nhưng vẫn có liêm sỉ, biết mình và Diệp Phi có chênh lệch lớn cho nên thấy anh gọi mình là đại sư thì cảm thấy cả người lúng túng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio