Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHương :
Diệp Phi cười: “Được, anh Chung, có kẻ thù sinh tử gì tìm đến cửa vậy?”
“Tôi hành tẩu giang hồ chính là bưng bít mà có cơm ăn, thấy gió sử đà, nhìn sắc mặt người khác, hòa khí sinh tài là nguyên tắc của tôi, làm gì có kẻ thù sống chết nào?”
“Bị người hạ cổ… Là lúc tôi ở bệnh viện trị thương có đi bộ, phát hiện một tên ngốc có chỉ số thông minh chỉ hơn mười tuổi, đang làm vật lý trị liệu với một đám trẻ nhỏ chơi đùa”
“Chơi mệt rồi, nó bắt sâu ở mặt cỏ ăn, còn đưa cho những bạn nhỏ khác ăn con nhện”
“Nhất thời tôi không kiềm chế được quát lên, kết quả đối phương xông lên đánh tôi.”
“Tôi né cậu ta mấy lần, cậu ta không chịu, còn muốn bắt †ôi ăn sâu, tôi liền tát cho cậu ta một cái”
“Cậu ta khóc lớn ở đó, sau đó mấy ông lão mặc áo đen hiện ra..” Nói đến ông lão áo đen, Chung thiên sư không nhịn được rùng mình một cái, trên mặt mang theo sợ hãi, rõ ràng là cực kỳ kiêng dè mấy ông lão áo đen.
“Tôi vừa thấy người phụ nữ áo đen, tôi đã biết là đối phương không đơn giản”
“Lúc đó tôi bỏ xe lăn mà chạy, còn một hơi chạy ra khỏi bệnh viện. Tôi nghĩ là không có việc gì nhưng lúc này, không hiểu sao cơ thể lại đau đớn”
“Sau đó bụng tôi quay cuồng”
“Tôi biết là tôi trúng chiêu rồi, cũng biết bệnh viện không cứu được tôi nên tôi nghĩ là tìm một nơi yên lặng tự cứu.”
“Nào ngờ còn chưa trốn vào công viên ẩm ướt, cổ trùng lại tàn sát bừa bãi trên người tôi, tra tấn tôi đến sức lực để tự sát cũng không có…’ Chung thiên sư nói ra toàn bộ sự tình, trên mặt còn nỗi khiếp sợ.
“Tên ngốc?”
Lão phụ áo đen?”
Diệp Phi hơi nhíu mày, cảm thấy cái tổ hợp này sao lại quen thuộc vậy?
“Cái lão phụ áo đen, cậu chỉ vừa nhìn liền cả đời khó quên”
Chung Thiên sư miêu tả lão phụ áo đen cho Diệp Phi: “Cảm giác đó, nói thế nào nhỉ…hoạt tử nhân, đúng, hoạt tử nhân”
“Cô ta mặc dù còn sống, hành động không khác gì người bình thường, nhưng trên người cảm giác không có nửa điểm tức giận.”
Mí mắt Chung Thiên sư khẽ giật: “So với tang thi trong tỉ vi còn quỷ dị hơn”
“Hoạt tử nhân?”
Diệp Phi hơi nheo mắt lại, sau đó lẩm bẩm một tiếng: “Chẳng lẽ là Miêu Phượng Hoàng?”
Nhưng không phải số mười tám cô mới tới Nam Lăng báo thù sao?
Anh cho Chung Thiên sư một lời khuyên: “Cho nên ông không cần đi theo tôi.”
“Tôi cũng muốn học tốt một chút ra ngoài lăn lộn, nhưng thầy tôi chỉ để lại cho tôi nửa bộ .”
Chung Thiên sư lấy ra nửa bộ từ trong túi quần đưa cho.
Diệp Phi: “Tôi muốn lắng đọng thật tốt để học nhưng lắng đọng không nổi, lại không thể để bay mất hết tu vi, một lần nữa luyện tập tâm pháp khác”
“Những tâm quyết khác cũng không bằng nửa bộ “
Ông học nghệ không tinh dĩ nhiên là có nguyên do ông chỉ vì cái lợi trước mắt, nhưng cũng liên quan đến tâm quyết mà sư phụ quá cố để lại.