Chương :
“Diệp Phi?
“Hội trưởng Diệp?”
Vương Thị Viện chỉ cảm thấy trò đùa lớn đời người cũng chỉ thế này mà thôi…
“Hội trưởng Diệp?”
“Từ khi nào mà Nam Lăng Vũ Minh lại mọi ra một cái hội trưởng Diệp vậy?”
“Nếu không phải hội trưởng, thì sao Tiết Như Ý và Độc Cô Thương bọn họ lại cung kính như vậy?”
“Hội trưởng Diệp này, chẳng lẽ là người có liên quan đến cái chết của hội trưởng Thẩm, Diệp Phi?”
“Trời ạ, rốt cuộc là như nào vậy?”
Thấy Diệp Phi cao cao tại thượng đứng ở chính giữa lôi đài, đám người Tiết Như Ý cung kính lễ phép chào hỏi, một đám người ở toàn trường mở rộng tầm mắt, khó tin.
Nhưng mà dù mọi người có nghi ngờ thì giờ phút này cũng chỉ có thể ép xuống bụng. Có được sự ủng hộ của đám người Tiết Như Ý, cho dù là một con chó cũng làm hội trưởng được.
Vương Thi Viện vẫn đờ người ra như cũ, mắt nhìn chằm chăm Diệp Phi ở trên lôi đài.
Trần Bối Lạp cũng cứng người, hai chân hơi run, muốn nói gì đó lại không nói được cái gì.
Trần Khôn cũng tuyệt vọng, nghĩ đến chính mình hô to gọi nhỏ với Diệp Phi, sắc mặt hắn tái nhợt, đứng không vững.
Trong lòng mấy cô gái cũng quay cuồng đảo lộn, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, các cô cũng không cảm nhận được.
Diệp Phi, hội trưởng Diệp…Đây hoàn toàn là người của hai thế giới, làm thế nào lại dây dưa với nhau?
Một người là bạn trai của Đường Kỳ Kỳ, một bác sĩ nhà quê đến từ một khu phố, bình bình thường thường, điểm sáng duy nhất là có một ít võ thuật.
Một người là nhân vật hô một tiếng trăm người ủng hộ ở Nam Lăng, nắm trong tay gần vạn đệ tử, tài sản nghìn triệu, so với Vương Đông Sơn còn cao hơn một bậc.
Vô dù là Triệu Khôn hay là Vương Thi Viện đều cảm thấy hoang đường. Nhưng sự thực là đám người Tiết Như ý đã cung kính quỳ lạy.
Thật không thể tin nổi.
“Anh là Diệp Phi?
Anh là người đã giết hại hội trưởng Thẩm, Diệp Phi?”
Sau một khoảng kinh ngạc ngắn ngủi, Cuồng Hùng phản ứng lại trước tiên, chịu đựng đau đớn nói ra một câu: “Một kẻ giết người như cậu có tư cách gì là hội trưởng?”
Tiếng nói vừa dứt, đám người Trần Bối Lạp lại chấn động, cái miệng nhỏ nhắn há hốc. Cái gì cơ, hội trưởng tiền nhiệm của Vũ Minh Thẩm Thiên Sơn là Diệp Phi giết ư?”
Triệu Khôn nghe vậy bụp một tiếng ngưng trệ.
Thân tín bên người Vương Đông Sơn cũng quát to đứng lên: “Hung thủ giết người, thì là hội trưởng gì?”
“Tôi tên là Diệp Phi, đúng vậy, tôi chính là hung thủ giết hại Thẩm Thiên Sơn trong mắt nhiều người, Diệp Phi”
Ánh mắt Diệp Phi quét qua đám người Vương Đông Sơn: “Nhưng tôi cũng là hội trưởng tân nhiệm của Nam Lăng Vũ Minh”
“Chín ngàn tuổi tức giận Nam Lăng Vũ Minh ai nấy đều ích kỷ, chia năm xẻ bảy, cho nên tôi tới Nam Lăng thu dọn tàn cục”
“Tôi đã có được sự ủng hộ của đám người Tiết Như Ý, chỉ còn lại hội trưởng Vương và đệ tử tuyến một của Vũ Minh”
“Tôi đến Nam Lăng chỉnh đốn, chỉ có tám chữ, thuận tôi thì sống, chống tôi thì chết.”
“Cho nên kết quả đấu võ tối nay, sẽ chờ một câu của hội trưởng Vương.”
Giọng nói của Diệp Phi rơi xuống: “Phục hay không phục?”
Nghe thấy câu nói này của Diệp Phi, toàn trường xôn xao, thế nào cũng không ngờ Diệp Phi đúng là kẻ tình nghi sát hại Thẩm Thiên Sơn.
Sau đó bọn họ lại dân im lặng. Nhìn Diệp Phi có vẻ dịu dàng nho nhã, nhưng sát khi bắn ra từ trong mắt lại làm cho bọn họ cảm thấy sởn tóc gáy.