Chương :
Sau đó, đám người Vương Thi Viện còn nhận ra, không biết từ lúc nào hai bên thông đạo đã đóng lại.
Tối nay mà làm không khéo, sợ là máu chảy thành sông.
Nghe thấy lời nói của Diệp Phi, Cuồng Hùng ngẩng đầu rống giận: “Tiết Như Ý, hội trưởng Thẩm là ân sư của cô, là bố nuôi của cô, còn Diệp Phi là kẻ tình nghi sát hại hội trưởng Thẩm”
Hắn cầm búa sát khí đằng đẳng: “Cô dẫn theo bảy nghìn đệ tử tôn hắn làm hội trưởng, có có thấy hổ thẹn với hội trưởng Thẩm đã qua đời không?”
Không ít người bị dẫn theo cảm xúc, cũng hô to đứng lên, chỉ trích Tiết Như Ý phản bội hội trưởng Thẩm.
Đúng lúc này, trang phục con gái dẫn theo sáu đệ tử tới đây, cầm tấm chắn bảo vệ Vương Đông Sơn ở trong.
“Vũ Minh có đầy đủ chứng cứ cho thấy Diệp Phi không có liên quan đến cái chết của hội trưởng Thẩm”
Tiết Như Ý lưu loát dứt khoát: “Nếu như Diệp Phi thật sự đã giết hội trưởng Thẩm, chín nghìn tuổi sẽ để anh ấy thượng Vị sao?”
Toàn trường theo bản năng yên tĩnh, sự tức giận của rất nhiều người tiêu tán. Đúng a, nếu Diệp Phi thật sự là hung thủ chín nghìn tuổi chắc chắn sẽ không đẻ Diệp Phi làm hội trưởng.
“Mặc kệ Diệp Phi có phải là hung thủ hay không, hội trưởng Thẩm là cậu ta đánh bị thường, trước sau gì cậu ta vẫn là kẻ thù của chúng ta”
Vương Đông Sơn cũng đứng lên phụ họa, nhìn thấy Tiết Như Ý không có phản ứng gì lại nhìn về phía Thẩm Đông Tinh quát lên một tiếng: “Thẩm Đông Tinh, cậu cũng muốn làm chó của cậu ta sao?”
Giọng nói của ông mang theo tức giận: “Tiết Như Ý có thể vì lợi ích mà vong ơn bội nghĩa, lẽ nào cậu cũng vì lợi ích mà cõng rắn cắn gà nhà sao?”
Thực ra trong lòng ông ta hiểu đã hy vọng nhưng càng rõ ràng là ông không bày ra tư thế cứng rắn để Diệp Phi biết ông không dễ chọc, chỉ sợ sau này ông sẽ chờ mà bị ghẻ lạnh đi.
“Ơ, ông Vương, ông thật giỏi a, tác dụng của tôi mà cũng bị ông đoán ra rồi”
Thẩm Đông Tinh đứng ra cười âm hiểm: “Đúng vậy, tôi là tay sai của hội trưởng Diệp, còn là một con kia trung thành nhất hung hãn nhất nữa cơ”
“Ai dám vô lễ với hội trưởng Diệp, tôi sẽ cắn chết hắn”
Nói xong, anh còn ngẩng cổ nhe răng nhếch mép, “gâu gâu gâu’ với đám người Vương Đông Sơn.
Nhìn thấy bộ dạng không cần mặt mũi của Thẩm Đông Tinh, tinh thần của đám người Vương Thi Viện hốt hoảng, vừa giận vừa không làm gì được.
Có thế nào họ cũng không ngờ được, cậu Thẩm kiêu ngạo.
bất tuân cũng quy phục Diệp Phi.
Vương Đông Sơn không nhịn được quát lên: “Thẩm Đông Tỉnh, cậu thật là làm mất mặt nhà họ Thẩm”
“Ông Vương, ông nói năng cho cẩn thận, bây giờ tôi là gia chủ của nhà họ Thẩm, bất kính với tôi cũng có nghĩa là bất kính với Thẩm Thị”
Thẩm Đông Tinh hết sức lo lắng: “Tôi đây thì cũng không sao, trêu trọc tôi cẩn thận mẹ ông cháu ông ra ngoài bị xe đâm”
Vương Đông Sơn trầm mặt: “Tên súc sinh này, cậu dám?”
“Hội trưởng Vương, đừng nói nhảm nữa, cũng đừng có mà đội cái mũ kẻ giết người cho tôi”
“Nếu như ông thật sự trung thành và tận tâm với hội trưởng Thẩm, lúc trước tôi đợi ở Trung Hải một tháng, sẽ không chỉ có mỗi Tiết Như Ý đến báo thù”
Diệp Phi chắp tay ra sau lưng đi đến trước lôi đài, ánh mắt lạnh như băng nhìn Thẩm Đông Sơn: “Đoạn thời gian sau khi Thẩm Đông Sơn chết, ông có nghĩ tới việc báo thù cho hắn không?”
“Trong lòng ông chỉ sợ mừng còn không kịp, chỉ muốn làm sao nhanh chóng lên nắm quyền”
Anh hiểu được lúc này Thẩm Đông Sơn đang cứng rắn, chẳng qua là muốn có nhiều lợi thế đàm phán hơn, nhưng Diệp Phi sẽ không cho đối phương cơ hội ngồi ngang hàng.
“Cho nên tối nay không nhất thiết lại phải dây dưa đến thù của Thẩm Đông Sơn.”
Diệp Phi từng câu từng chữ nói ra: “Tôi chỉ hỏi ông, phục, hay không phục?”
Ngón tay của Vương Đông Sơn cầm điếu xì gà chưa châm hừ nói: “Hung thủ giết người như cậu làm hội trưởng, tôi không phục”
Cho dù đụng chết hay là thỏa hiệp, hắn cũng sẽ không dễ dàng nhận thua. Nếu không sẽ mất đi không gian cò kè mặc cả.