CHương :
“Chậm chút…”Diệp Phi cũng không để ý, cẩn thận đỡ cô vào sảnh lớn, chỉ là đi được một nửa, động tác của anh bỗng dừng lại.
Ánh mắt anh rơi vào cô gái cao cao ở khu nghỉ ngơi.
Cô gái đó cũng đúng lúc nhìn về phía anh.
Ánh mắt mạnh mẽ.
Trái tim Diệp Phi níu chặt lại trong tức khắc.
Đường Nhược Tuyết!
Nhìn thấy người phụ nữ lạnh lùng quen thuộc xuất hiện, Diệp Phi cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
Đường Nhược Tuyết, cô ấy đến đây từ khi nào?
Lế nào câu hỏi mà Đường Kỳ Kỳ vừa hỏi mình chính là hỏi thay Đường Nhược Tuyết?
Nhưng cô ấy không phải đang ở Long Đô sao?
Sao lại xuất hiện ở Nam Lăng vào lúc này?
Nhìn Đường Nhược Tuyết xuất hiện trước mặt mình, trong lòng Diệp Phi hiện lên rất nhiều câu hỏi, mí mắt giật giật.
Anh không đến cục dân chính Nam Lăng tái hôn, một phần nguyên nhân là vì cứu Tống Hồng Nhan, cũng vừa lúc chứng minh sự trong sạch của hai người.
Nhưng cứ ôm ôm ấp ấp thế này thì Diệp Phi cảm thấy không ổn lắm.
“Nhược Tuyết.”
Diệp Phi không khỏi nắm chặt tay Tống Hồng Nhan.
Cả người Tống Hồng Nhan mềm nhũn, trọng tâm không vững sắp ngã ra trên đất.
Diệp Phi giật mình, nhanh tay ôm cô ta lại.
Sắc mặt anh trở nên gượng gạo.
Tống Hồng Nhan nâng gương mặt xinh đẹp lên, trên mặt đầy vẻ đắc ý nhìn về phía Đường Nhược Tuyết nói: “Ồ, tống giám đốc Tuyết đấy à, đã lâu không gặp, xin chào”
Đường Nhược Tuyết không trả lời, thậm chí còn không để ý cô ta tí nào, thản nhiên từng bước từng bước đi về phía Diệp Phi, trong mắt vẫn duy trì vẻ nghiêm túc.
Còn mang theo một sự lạnh lùng khó tả, cách người ngàn dặm.
Diệp Phi nhẹ nhàng nói: “Nhược Tuyết, sao em lại tới đây?”
Giờ phút này dù anh có ngây ngô đến mức nào thì cũng nhìn ra được Đường Nhược Tuyết ở đây là để đợi mình, chỉ là không biết vì sao cô lại đến tìm anh.
“Cộc cộc cộc… Đường Nhược Tuyết không nói câu nào, không trả lời cũng không phát giận, chỉ lạnh lùng nhìn Diệp Phi, sau đó lướt qua anh và Tống Hồng Nhan mà bước đi.
Cô làm như không thấy Diệp Phi, tựa như anh vốn đã không tồn tại, cũng giống như từ trước đến nay chưa hề quen nhau.
“Nhược Tuyết.” Diệp Phi hét lớn, đưa tay ra muốn giữ lấy người phụ nữ đang đi ngang qua mình kia.
Đường Nhược Tuyết di chuyển cánh tay, tránh khỏi tay Diệp Phi, tiếp tục lạnh mặt tiến về phía trước.
Nhìn cô dần dần bị màn đêm nuốt chửng, Diệp Phi không khỏi lo lắng trong lòng, cảm thấy có thứ gì đó đang ngày càng xa dần, thực sự rời xa anh.
“Cậu đã thích cô ấy rồi”
Diệp Phi chưa kịp làm gì thì Tống Hồng Nhan đã dán sát vào tai anh, nói: “Đi đi, đi mang cô ấy quay lại, nếu không cậu sẽ hối hận đấy: Diệp Phi cúi đầu nhìn người phụ nữ này.
“Không sao đâu, chị có thể tự lo cho mình được, chị có thể hiểu được cảm giác của cậu mà”
Tống Hồng Nhan cười nhẹ: “Đối với chị, cậu vui chị cũng vui, cậu không vui thì chị cũng không vui. Chị giữ cậu lại thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Tuy chị không thích Đường Nhược Tuyết, nhưng chị càng không muốn cậu bị dăn vặt, cho nên cậu có thể thoải mái một chút, chút ủy khuất này chị có thể chịu được”