Chương :
“Đi mau đi, nếu không cô ấy đi mất rồi thì cậu có muốn tìm cũng không tìm lại được đâu.”
Trong lòng Tống Hồng Nhan đương nhiên là có ghen tị, nhưng cô ta càng hiểu rằng nếu không để Diệp Phi đuổi theo thì trái tim của Diệp Phi càng thêm bay về phía Đường Nhược Tuyết.
“Hồng Nhan, cảm ơn chị”
Nhìn cô gái hiểu ý người khác trước mặt, trong lòng Diệp Phi có chút áy náy, sau đó đặt cô lên sô pha: “Chú Trung, Mễ Nhị, hai người tiễn Hồng Nhan về nhé.”
Anh còn nhờ khách sạn cẩn thận chăm sóc Tống Hồng Nhan, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi khách sạn.
Nhìn bóng lưng Diệp Phi, Tống Hồng Nhan đưa tay ấn ấn vào đầu gối đang bị thương của mình, bất lực đến kì lạ.
Người đàn ông này là của cô ta, từ sau khi Diệp Phi đến Nam Lăng để cứu cô ta thì cô ta đã nhanh chóng ảo tưởng về điều này.
Nhưng đây giống như một giấc mộng, dưới sự xuất hiện của Đường Nhược Tuyết, cô ta cảm thấy Diệp Phi giống như cát trong bàn tay vậy, có chút không năm được… Diệp Phi đứng trên bậc thềm, nhìn khắp chung quanh cũng không thấy Đường Nhược Tuyết đâu. Anh chạy đến phòng bảo vệ của bãi đỗ xe cũng không tìm thấy gì.
Cuối cùng, Diệp Phi phát hiện, Đường Nhược Tuyết đi về phía con đường nhỏ ven sông.
Diệp Phi lập tức chạy xuyên qua con đường nhỏ ven sông, rất nhanh sau đó, anh đã tìm thấy thân ảnh cô độc của Đường Nhược Tuyết.
Cô gái này không còn sự mạnh mẽ như khi ở khách sạn,tốc độ đi đường cũng chậm lại mấy phần, nhưng cũng vì vậy mà tăng thêm phần cô quạnh và yếu đuối.
“Nhược Tuyết.”
Diệp Phi xông đến giữ cô gái lại: “Nghe anh giải thích đất”
“Cút đi”
Đường Nhược Tuyết hất bỏ cánh tay Diệp Phi,hét to: “Đừng đụng vào tôi.”
Diệp Phi lại nắm lấy cô: “Tống Hồng Nhan vừa bị ngã, anh đưa cô ấy về khách sạn Như Ý nghỉ ngơi, anh với cô ấy…”
“Cút đi”
Đường Nhược Tuyết dùng hết toàn lực định giãy ra, kết quả lại bị Diệp Phi giữ chặt lại: “Tôi không cần anh giải thích, tôi không muốn nghe anh giải thích”
“Chuyện của anh không liên quan đến tôi, không liên quan gì đến tôi”
Cô dùng lực đẩy Diệp Phi ra, giận dữ nói: “Buông tôi ra “Không buông, buông em ra em lại chạy mất.”
Diệp Phi năm lấy bàn tay của Đường Nhược Tuyết càng chặt: “Tôi với anh không có quan hệ gì, trong lòng anh không có tôi, anh không cần đến tìm tôi”
Không cần biết vì lí do gì mà Đường Nhược Tuyết đến tìm anh, nhưng chuyện có thể làm một người kiêu ngạo như cô bất chấp thể diện như vậy cũng đủ nói rõ cô có tình cảm với mình.
“Anh đến để tìm em, nhưng lúc đó đầu óc anh bị úng nước, bây giờ anh hối hận rồi, anh muốn thay đổi, có được không”
Đường Nhược Tuyết giận dữ hướng Diệp Phi phát tiết bực bội: “Anh buông tôi ra, mau lăn đi thuê phòng với Tống Hồng Nhan đi”
Sáng hôm qua Đường Kỳ Kỳ gọi điện thoại đến xong thì trong lòng Đường Nhược Tuyết đã lo lắng không yên, bay ngay đến Nam Lăng, âm thầm nhìn thấy tất cả mọi cử chỉ hành động của Diệp Phi.
Hôm nay cô đã bỏ hết tôn nghiêm, bỏ hết thể diện nhờ Đường Kỳ Kỳ tìm địa chỉ của Diệp Phi, tự mình chạy đến nhìn Diệp Phi.
Đường Nhược Tuyết dự định chủ động bồi đắp lại mối quan hệ.
Nhưng mà thật không ngờ những khát khao và hi vọng của cô cũng giống như việc phục hôn lần trước, lại bị Diệp Phi chà đạp không chút lưu tình.
Cô muốn cho Diệp Phi một sự ngạc nhiên, nào ngờ Diệp Phi lại cho cô một nỗi khiếp sợ.
Cô đợi ở khách sạn đợi được không phải là hạnh phúc ngọt ngào mà là đợi được cảnh ôm ôm ấp ấp của Diệp Phi và Tống Hồng Nhan.
Ngay lúc đó, Đường Nhược Tuyết cảm thấy mình hèn mọn nhỏ bé giống như hạt cát vậy.
Diệp Phi không buông tay: “Em không thể nào bình tĩnh nghe anh giải thích được sao?”