Chương :
Ông ta quay đầu nhìn Diệp Phi: “Cậu Diệp, giờ uống thuốc vẫn còn tác dụng chứ?”
“Không kịp rồi, thời gian quá lâu, tác dụng lớn nhất của Thất tinh tục mệnh đan là bảo vệ tâm mạch”
Diệp Phi yêu câu Chu Tĩnh Nhi mang đến một vài hộp kim lớn bằng bạc: “Trong tình huống này, tôi chỉ có thể cứu mạng người bằng cách châm cứu.”
Qua màn hình trong phòng quan sát, anh nhận thấy nhiều bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch, mặt mũi gần như đen, nhiều người vẫn còn tiến vào trạng thái sốc.
Chu Trường Sinh vội vàng gật đầu: “Vậy thì có vấn đề muốn giúp đỡ thì cứ nói ra”
“Cô lấy thuốc trong này, nấu một thùng lớn, đợi lát nữa cần dùng”
Diệp Phi đưa đơn thuốc viết sẵn cho Chu Tĩnh Nhi: “Đừng để nóng quá, mau chóng đi nấu cho tôi.”
Chu Tĩnh Nhi gật đầu: “Tôi hiểu rồi”“
Chu Trường Sinh quay đầu lại, hét vào mặt Trịnh Thịnh Trang và những người khác: “Biến đi, để cậu Diệp cứu người.”
Diệp Phi không nói nhảm, cầm cây kim bạc đi đến phòng bệnh.
Trịnh Thịnh Trang nhìn Diệp Phi hỏi: “Ông Chu, anh ta là ai?
Có giấy phép hành nghề y không?”
Chu Trường Sinh hừ một tiếng: “Cậu ấy là bác sĩ của Tiệm thuốc Kim Chi Lâm, y thuật hơn người.”
“Đứng lại”
Trịnh Thịnh Trang ngăn Diệp Phi tiến lên: “Ông Chu, ông là người đứng đầu thành phố, theo lý tôi không nên nghỉ ngờ mệnh lệnh của ông”
“Thế nhưng liên quan đến tính mạng gần trăm người, ông là một người ngoài nghề, lại tìm thầy lang đến, hành động lỗ mạng thế này rất dễ xảy ra chuyện.”
“Nếu như bệnh nhân có bị gì, ông làm sao giải thích với người nhà của họ?”
Bà ta cũng nháy mắt ra hiệu với một người đàn ông trung niên, trông như một lãnh đạo.
Người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy hét lớn: “Đúng vậy, ông Chu, chúng tôi không biết ông thuê chuyên gia ở đâu, nhưng anh ta đã từng đến hiện trường chẩn đoán bệnh cho bệnh nhân chưa?”
“Anh ta có biết chất độc mà những bệnh nhân trúng phải không?”
“Anh ta có biết cơ thể bệnh nhân bị dị ứng với loại thuốc gì không?”
“Cái gì cũng không biết mà cho uống thuốc, khác nào giết chết họ?”
“Mà chủ tịch Trịnh đã cho chúng ta tiêm huyết thanh X của Sở Y, việc quan trọng nhất chúng ta nên làm bây giờ là chờ tác dụng của nó…”
“Cứu bệnh nhân bằng phương pháp khoa học, không phải cứu như cứu chó mèo”
Ông ta tỏ vẻ không tín nhiệm với Diệp Phi: “Ông Chu, Thự trưởng Trịnh, tôi ở đây nói người này tuyệt đối không được vào trị liệu”
“Ai biết trình độ của anh ta thế nào, anh ta muốn tự mình chết cũng không thành vấn đề. Trong trường hợp chẩn đoán và điều trị lung tung, lại khiến cho độc tố thay đổi, công sức của chúng ta sẽ uổng phí!”
“Ông Chu, những việc chuyên môn nên để cho những người chuyên nghiệp.”
“Cút!” Chu Trường Sinh không nói nhảm, đá bay người đàn ông trung niên, rồi nói với Diệp Phi: “Cậu Diệp, nhờ vào cậu đấy”
Diệp Phi đẩy cửa bước vào.
Trịnh Thịnh Trang nhìn chăm chằm vào Chu Trường Sinh: “Ông Chu, ông cố chấp, không nghe ý kiến của chuyên gia, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”
“Bọn họ có sao thì tôi sẽ chịu”
Chu Trường Sinh gắn từng chữ: “Bọn họ không sao, bà có chuyện…
Để bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, Diệp Phi cũng đã tắt một số thiết bị giám sát trong phòng trước khi bắt đầu châm cứu cho bệnh nhân.
Nhìn thấy cảnh này, Trịnh Thịnh Trang vô cùng tức giận, nhưng giờ Chu Trường Sinh ở đây, bà ta không dám nổi điên, chỉ có thể đợi đến khi Diệp Phi không thể cứu chữa mới hỏi tội.
Chu Tĩnh Nhi ở một bên chờ người bốc thuốc chế biến, vừa lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa ra vào phòng bệnh.