Chương :
Nghĩ Diệp Phi nhất định phải cứu người bệnh trở về.
Dù sao lần này cũng liên quan đến sự nghiệp của Chu Trường Sinh.
Một khi việc điều trị của Diệp Phi không thành công, Trịnh Thịnh Trang sẽ đội cái hố đen lên đầu Chu Trường Sinh, kết quả cuối cùng Chu Trường Sinh sẽ là người thất trách.
So với mọi người, Chu Trường Sinh lại an tĩnh ngồi uống trà.
Thỉnh thoảng ông ta mới liếc nhìn của ra vào của phòng bệnh.
Lần chờ đợi này kéo dài nửa giờ, Trịnh Thịnh Trang đi hơn chục vòng, cuối cùng không nhịn được sai một người thân cận đến của quan sát.
Tên thân cận thừa dịp Chu Trường Sinh không chú ý, chạy tới cửa phòng bệnh quan sát vài lần.
Chỉ thấy Diệp Phi đang thực hiện châm cứu cho gần trăm bệnh nhân.
Tốc độ của anh cực nhanh, kim châm tuôn ra như mưa, nhanh chóng đấm chín châm lên thân người bệnh.
Sau đó ngón tay không ngừng chuyển động, khiến cơ thể của bệnh nhân run rẩy.
Không mất nhiều thời gian từng người bệnh nhân một phun ra máu đen.
Thân cận của Trịnh Thịnh Trang vội vào báo: “Chủ tịch Trịnh, tên kia đang châm cứu cho bệnh nhân, khiến bệnh nhân nôn ra máu, bộ dạng như sắp không ổn rồi”
“Cái gì? Thật sự dùng châm giải độc? Còn khiến người ta nôn ra máu?”
Nghe vậy, Trịnh Thịnh Trang chấn kinh, vẻ mặt khoa trương kêu to: “Mẹ nó anh ta mà là bác sĩ gì, là tay mơ thì có.”
“Anh ta tưởng giờ là thời cổ đại, tùy tiện nôn ra máu là có thể giải độc à?”
“Ông Chu, cao nhân mà ông tìm đang muốn hại chết người kia”
“Một trăm người đang êm đẹp, sắp bị anh ta hại chết hết tồi: Bà ta hét lên với Chu Trường Sinh, sau đó mặc một bộ đồ bảo hộ chống hóa chất dùng một lần, đạp cửa mở lớn đèn.
Bà ta tình cờ nhìn thấy Ye Fan đang rút kim bạc trên người bệnh nhân.
Các bệnh nhân hét thảm, còn thất khiếu chảy máu, giống như heo bị chọc tiết vậy.
Diệp Phi lại điềm nhiên, nhanh chóng nhổ kim của gần trăm người, khiến cho bọn họ đang mất đi cảm giác liền thấy đau.
Chỉ là nôn ra máu khiến người nhìn rùng mình, cũng làm cho người ta có cảm giác bệnh nhân sắp xong đời Trịnh Thịnh Trang tức giận, hung hăng xông tới: ‘Đồ khốn kiếp, cho anh cứu người, thế nhưng lại hại người, tôi phải bắt anh”
Bà ta xông tới đá Diệp Phi.
“Không được động tới Diệp Phi.”
Thấy Trịnh Thịnh Trang không nói hai lời mà một cước đạp tới, Chu Tĩnh nhĩ nhấc chân nhẹ nhàng đè lại, một chiêu đẩy Trịnh Thịnh Trang ngã về sau.
“Chu Tính Nhi, đầu óc cô có vấn đề à? Cô đang bảo vệ cho anh ta?”
Trịnh Thịnh Trang rất tức giận: “Cô không thấy anh ta đang hại người à?”
“Người đâu, mau bắt anh ta lại!”
Bà ta nhanh chóng sai cấp dưới bắt người.”
“Dừng tay!”
Ngay khi một số người đàn ông mặc đồng phục chuẩn bị bắt Diệp Phi, Chu Trường Sinh cũng bước vào và hét lên: “Trịnh Thịnh Trang, bà coi tôi như chết rồi à?”
“Cậu Diệp đang cứu người, bà làm gì mà can ngăn vô cớ?”
Ông có niềm tin tuyệt đối vào Diệp Phi.
Trịnh Thịnh Trang nheo mắt, sau đó nói với Chu Trường Sinh: “Ông Chu, tôi kính trọng ông, nhưng tên này đang mang mạng sống của gần trăm người ra làm trò đùa, tôi không tha cho anh ta được”
“Ông nhìn xem, bệnh nhân không kêu la thì chính là nôn ra máu, thống khổ không chịu nổi”
“Bọn họ trúng độc đã đáng thương lắm rồi, bây giờ còn bị kim châm”