CHương :
“Nếu như ông cứ bảo vệ anh ta, tôi chỉ còn cách lên án cả ông”
“Tai bà điếc à? Lời tôi vừa nói, bà không nghe rõ sao?”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm về những gì Diệp Phi đã làm.
Bệnh nhân có chuyện gì, tôi sẽ chịu, điều trị còn chưa xong, bà gấp cái gì?”
“Tôi không thể chờ đợi thêm nữa, tôi không thể nhìn bọn họ bị giết hết”
Trịnh Thịnh Trang đứng đắn, vẫy tay với người đàn ông trung niên: “Viện trưởng Hoàng, nhanh chóng kiểm tra bệnh nhân xem tình trạng có xấu đi không”
Bà ta phải dùng hiện thực đẫm máu để đánh vào mặt Chu Trường Sinh.
Viện trưởng Hoàng phất tay, lập tức đưa hàng chục chuyên gia đến kiểm tra.
Không mất bao lâu, các chuyên gia sững sờ, khó tin về tình trạng bệnh nhân, quay lại phòng khám lần nữa nhưng họ vẫn chết lặng.
Mấy vị tổ trưởng cũng tụ lại báo cáo với Viện trưởng Hoàng.
Viện trưởng Hoàng cũng trố mắt nhìn, không tin nhìn số liệu trong tay.
Chuyện này làm sao có khả năng… Nhìn thấy vẻ mặt của Viện trưởng Hoàng, Trịnh Thịnh Trang lạnh lùng hỏi: “Viện trưởng Hoàng, tình huống thế nào?”
Mí mắt viện trưởng Hoàng khế giật, sau đó thì thâm vài câu với Trịnh Thịnh Trang.
Làm sao có thể?
Chuyện này sao có thể?
Cơ thể Trịnh Thịnh Trang run lên, gương mặt xinh đẹp trở nên khó coi, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Diệp Phi.
Kết quả khám nghiệm mới nhất cho thấy gần trăm bệnh nhân tuy còn sống dở chết dở nhưng đã qua cơn nguy kịch, chất độc đã được kiểm soát tuyệt đối… Bà ta không tin, cũng không muốn tin, nhưng số liệu đã đập vào mắt.
Chu Trường Sinh nhìn Diệp Phi, thấy vẻ lãnh đạm của Diệp Phi thì cười một tiếng, dẫn mấy người Chu Tĩnh Nhi tới: “Chủ tich Trịnh, tình hình bệnh nhân thế nào?”
Mấy người viện trưởng Hoàng không nói gì, họ chỉ nhìn Trịnh Thịnh Trang.
“Ông trời của tôi ơi, tình hình của bệnh nhân không bị người ta trị lung tung là chuyển biến xấu”
Trịnh Thịnh Trang đảo mắt, giọng nói vẫn cao và lạnh lùng: “Ngược lại, tình hình bây giờ tốt hơn trước rất nhiều”
“Nhưng không phải châm cứu của Diệp Phi có hiệu quả”
“Đó là huyết thanh X của Bộ Y tế có tác dụng ngăn chặn các chất độc, cho phép chúng hoạt động lại các chức năng của cơ thể”
Nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh: “Nói cách khác, Huyết thanh X đã giải thoát bệnh nhân khỏi nguy hiểm”
Chu Tĩnh Nhi tức giận không nhịn được cười: “Huyết thanh gì, rõ ràng là Diệp Phi cứu bệnh nhân.”
Trịnh Thịnh Trang thản nhiên cười: “Chu Tĩnh Nhị, tôi hiểu †âm trạng và lập trường của cô, tôi đương nhiên hy vọng rằng Diệp Phi sẽ trở thành anh hùng”
“Thật không may, y học là bằng chứng. Viện trưởng Hoàng và những người khác có thể xác định rằng huyết thanh X đóng một vai trò nào đó khi bệnh nhân thoát khỏi cơn nguy kịch”
“Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không kiện ông Chu, cũng không đặt vụ cá cược vừa rồi trong lòng”
Bà ta nói ra mấy lời chính nghĩa: “Đối với tôi mà nó, bệnh nhân không sao còn tốt hơn so với những thứ khác.
Nghe được những lời này, không ít nhân viên y tế không rõ chân tướng nhao nhao vỗ tay, bày tỏ sự khâm phục đối với vị lãnh đạo này.
Chu Trường Sinh chưa kịp nói thì Diệp Phi đã bước tới, nhìn Trịnh Thịnh Trang cười: “Chủ tịch Trịnh, bà có chắc huyết thanh X có thể giải độc không?”
“Vô nghĩa, không phải là huyết thanh X có tác dụng, chẳng lẽ là anh cải từ hoàn sinh?”
Viện trưởng Hoàng khịt mũi khinh thường: “Anh coi chúng tôi như một kẻ ngu ngốc sao, châm cứu và giải độc tố, còn một mình giải độc cho một trăm người? Trên TV cũng không diễn như vậy đâu”
Trịnh Thịnh Trang cũng đứng trước mặt Diệp Phi: “Người trẻ tuổi, bước chân đạp đất cho chắc, đừng đi lừa người”