Chương :
Diệp Phi vươn người đi ra khỏi phòng họp và nói: “Tôi còn một số việc cần xử lý”
Đường Như Tuyết nói có chuyện quan trọng tìm anh.
Ghd nói: “Vâng.”
Diệp Phi đi ra khỏi tập đoàn Như Ý thì đang định khởi động xe, nhưng lại nghe phía sau có tiếng chân vang lên: “Diệp Phi, Diệp Phi…”
Diệp Phi quay đầu lại thì thấy Lý Mạn Mạn đang đuổi theo, anh thắc mắc hỏi một chút: “Chuyện gì thế? Đừng nói là Vương Tông Nguyên không cho tôi đi nhé?”
Anh lắc lắc điện thoại trên tay: “Tôi ghi âm cả rồi đấy, mười phần trăm cộng thêm tự do làm việc”
Lý Mạn Mạn ngẩng gương mặt xinh đẹp lên rồi nói: “Chuyện ngày hôm nay, anh không cần cho tôi một lời giải thích à?”
Vậy mà Diệp Phi lại quen ghd, hơn nữa còn rất thân thiết, sao anh không nói cho mình sớm hơn chứ?
Để cho mình lo lắng cho anh không công lại còn mất mặt.
Diệp Phi sững sờ: “Giả Anh cảm thấy rất khó hiểu.
“Anh…” Lý Mạn Mạn bị câu nói này của Diệp Phi chặn họng, thích cái gì?”
Cô ta khó chịu trong lòng mà không nói ra được.
Diệp Phi cầm chìa khóa xe rồi nói: “Không có việc gì thì tôi đi đây”
“Lạt mềm buộc chặt ư, anh làm như thế thì độc thân cả đời đi”
Lý Mạn Mạn bị chọc giận: “Cả đời này anh cũng đừng nghĩ đến chuyện có được tôi.”
Cô ta nói xong rồi quay người về công ty…
Sau khi rời khỏi tập đoàn Như Ý, Diệp Phi bèn lái xe về phía khách sạn Như Ý.
Vừa nãy Đường Nhược Tuyết vừa nhắn cho anh một tin nhắn bảo anh đến quán cà phê cùng uống một ly cà phê.
Nửa giờ sau, Diệp Phi xuất hiện ở tiệm cà phê Như ý, đứng ở sảnh lớn quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt đã nhanh chóng tập trung vào một cô gái xinh đẹp quý phái và kiêu ngạo.
Đường Nhược Tuyết mặc một bộ đồ đen, tóc dài uốn cong đang bưng ly cà phê ngồi bên bàn.
Khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến người ta không dám tùy ý đến gần.
Diệp Phi ngồi xuống bên cạnh Đường Nhược Tuyết: “Sao lại rảnh rỗi mời anh uống cà phê thế?”
Bị cơ thể Diệp Phi sát lại gần như vậy, Đường Nhược Tuyết nhất thời cảm thấy một sức nóng lan tỏa đến, cô vội vàng tránh né nhưng cuối cùng lại không nhúc nhích, chỉ hờ hững lên tiếng: “Ngồi thân mật như vậy làm gì chứ?”
“Em chỉ đồng ý nghe anh giải thích, nhưng mà vẫn chưa nói là đã hoàn toàn tha thứ cho anh”
“Hơn nữa, anh thân mật với em như vậy, không lo là tiểu yêu tỉnh của anh sẽ nổi máu ghen sao?”
Cô hờ hững lạnh nhạt nhấp một ngụm cà phê, mỗi chữ đều có vẻ châm biếm mỉa mai.
Diệp Phi cười cười: “Sao anh lại có cảm giác người nổi máu ghen lại là em nhỉ?”
“Cút!”
Đường Nhược Tuyết tức giận mắng: “Một người đàn ông cặn bã như anh mà đáng để em nổi máu ghen?”
Diệp Phi mở miệng như rất vô tội: “Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu mà”
Đường Nhược Tuyết cũng không dông dài: “Không muốn tranh cãi với anh vấn đề này, gọi anh đến đây là muốn hỏi anh, chuyện Nam Lăng đã làm xong chưa?”
“Trên cơ bản đã xử lý xong”
Hợp tác Nam Lăng đã xử lý xong, mối nguy nhà họ Tống được hóa giải, mục đích mà Diệp Phi đến Nam Lăng cũng xem như đã đạt được, chỉ là anh ta vẫn chưa nói hết: “Nhưng mà còn có chút dấu vết phải giải quyết”
“Em biết đấy, hành động của anh vô cùng đơn giản nhưng cũng rất thô bạo, còn không ít vấn đề nhỏ tôn đọng, có chúng †a ở đây mấy vấn đề này sẽ không trở thành sai lầm lớn”
Anh bổ sung một câu: “Nếu như anh rời khỏi Nam Lăng sớm hơn, không chừng đã xảy ra họa lớn”