Chàng Rể Bác Sĩ

chương 839

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

“Còn nữa, thuốc giải, tôi muốn có, công lao, tôi cũng muốn có, hơn nữa chỉ cần quỳ xuống xin lỗi là mọi chuyện có thể xí xóa: Đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ phả ra một ngụm khói: “Chủ động một chút, tốt cho anh, tốt cho tôi, tốt cho mọi người.”

“Muốn thuốc giải, muốn công lao, còn phải quỳ xuống xin lỗi?”

Diệp Phi nở nụ cười bất cần: “Dựa vào cái gì chứ?”

Vẻ mặt viện trưởng Hoàng giận dữ: “Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt”

Ông ta có thâm thù với Diệp Phi, nếu không phải vì Diệp Phi quấy rối, không chịu chủ động nhường công lao ra thì bây giờ ông ta đã là công thần chữa được bách độc rồi, được cả danh và lợi.

Diệp Phi nhìn viện trưởng Hoàng mở miệng nói: ‘Rượu này, không có hứng uống”

“Không có hứng uống?”

Nụ cười trên môi Lăng Thiên Thủy bỗng trở nên cay độc: “Khẩu khí bình tĩnh như vậy, xem ra là kẻ có quyền lực ẩn mình nhỉ”

“Diệp Phi, trừ có Chu Trường Sinh là chỗ dựa ra thì anh còn có lai lịch ghê gớm gì nữa chứ, có giỏi thì thể hiện ra trước mặt tôi xem.”

“Để tôi xem thử anh là rồng lớn phương nào dám can đảm lạnh nhạt bình tĩnh trước mặt Hồng Lang tôi như vậy”

Cô ta nghiêng người về phía trước, cảnh xuân rộng mở nhưng lại mang theo sự lạnh lùng.

Diệp Phi nhún vai một cái: “Tôi không có lai lịch gì ghê ghớm, tôi cùng lắm chỉ là một bác sĩ, nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc tôi khinh thường các người.”

Viện trưởng Hoàng gầm lên một tiếng: “Thằng nhóc, nói chuyện cho đàng hoàng?”

Mấy người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen cũng cuống quýt quát lên, dáng vẻ như là muốn nuốt sống Diệp Phi.

Ngón tay dài của Lăng Thiên Thủy cong lên, ngăn cản đám người viện trưởng Hoàng đang rục rịch, khóe miệng nở nụ cười: “Miệng cũng đủ cứng đấy, đủ tự cho là đúng”

Lăng Thiên Thủy chẳng tỏ rõ ý kiến mà bĩu môi: “Chỉ tiếc là ở trước mặt tôi lại chẳng là cái thá gì, Diệp Phi, chúng tôi đã dám đến đây tìm anh đã thể hiện rõ là chúng tôi không sợ Chu Trường Sinh bao che cho anh”

“Đúng vậy, ông ta bảo vệ anh, trước mặt chúng tôi không dám đụng đến anh, nhưng mà còn sau lưng thì sao?”

“Biết thương hội Thiên Lang là gì không?”

“Là vua thế giới ngầm của Nam Lăng”

“Không ngại tự cao nói một câu, chỉ cần tôi nhúc nhích ngón tay thì lập tức có thể nghiền chết anh như nghiền chết một con kiến”

“Mở to mắt mà nhìn rõ người trước mặt anh đi, tất cả đều là những người cao cấp nhất… Một bác sĩ như anh, chơi không nổi”

“Hôm nay, anh có hai lựa chọn, một là lấy thuốc giải ra đây, nhường lại công lao, quỳ xuống xin lỗi Trịnh Thịnh Trang”

“Hai là thể hiện năng lực của bản thân, để chúng tôi biết anh ghê gớm cỡ nào, không thể trêu chọc cũng không thể đắc tội nổi”

Cô ta cúi người nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói ẩn chứa sự cao ngạo: “Nếu như cả hai thứ anh đều không chọn, Lăng Thiên Thủy tôi đây sẽ chọn thay anh, đến lúc đó cũng đừng hỏi tại sao tôi ỷ thế hiếp người”

“Tuy tôi chỉ là một cô gái dịu dàng yếu đuối, nhưng mà cũng đủ để khiến anh hối hận vì những gì mình đã làm”

Hai chân thon dài của Lăng Thiên Thủy nhúc nhích, bày ra một dáng vẻ ghẹo người: “Trịnh Thịnh Trang là chị kết nghĩa của tôi, tôi sẽ không để chị ấy bị người ta bắt nạt”

Diệp Phi nở nụ cười: “Hội trưởng Lăng thích ỷ thế bắt nạt người khác như vậy sao?”

“Ỷ thế bắt nạt người khác sao?”

“Đúng vậy, tôi đây đúng là ỷ thế bắt nạt người khác đấy, thì thế nào?”

Lăng Thiên Thủy rút điện thoại di động ra, vứt xuống trước mặt Diệp Phi rồi cười nhạt: “Nếu như khó chịu, cho rằng chúng tôi ỷ thế hiếp người thì anh có thể gọi điện cho tất cả những người có thể giúp đỡ mình, chúng tôi sẽ chờ ở đây”

Diệp Phi có vẻ hứng thú nhìn người phụ nữ: “Gọi điện thoại cầu xin giúp đỡ, trò này không có ý nghĩa lắm thì phải.”

“Sợ rồi sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio