Chương :
Khi nhóm Lăng Thiên Thủy nghe được lời này lại cho rằng Diệp Phi đang chột dạ tìm đường lui, nhất thời khiến cô ta cười chế giễu.
“Sợ thì cứ nói là sợ, đừng tìm những cái cớ rách để che giấu sự vô dụng của bản thân”
“Kẻ đáng thương không phải là kẻ vô dụng, mà là kẻ biết mình vô dụng mà vẫn còn liều chết”
“Đừng dài dòng nữa, lấy thuốc giải ra đây, đừng làm khó Trịnh Thịnh Trang nữa…” Cô ta lại phả ra một luồng khói, làn khói từ từ tỏa ra trên mặt Diệp Phi.
Diệp Phi cười nhạt: “Trịnh Thịnh Trang vẫn chưa xứng để tôi làm khó dễ”
“Trịnh Thịnh Trang vẫn không đáng để anh làm khó dễ, hừ, nói chuyện cứ như là hoàng đế vậy”
Lăng Thiên Thủy dựa vào ghế, nụ cười tỏ vẻ không đáng chấp nhặt: “Tôi thật tò mò là không biết người nào thì đáng để anh làm khó dê.
“Cô, đã đủ để tôi làm khó dễ.
Diệp Phi cười đứng lên, đổ cà phê từ trên xuống đầu Lăng Thiên Thủy…
Cà phê vắng khắp nơi.
Chất lỏng màu nâu chảy từ trên đầu Lăng Thiên Thủy xuống làm ướt lông mi, còn làm lấm lem hết lớp trang điểm, quần áo cũng ướt nhẹp.
Lăng Thiên Thủy bỗng ướt sũng trong nháy mắt khiến mọi người đồng loạt sửng sốt.
Ngay cả bản thân Lăng Thiên Thủy cũng ngẩn ra, có vẻ như không ngờ đến rằng Diệp Phi lại ngông cuồng như vậy.
Cô ta thực sự nổi giận, nói thế nào thì cô ta cũng là phó hội trưởng của Thiên Lang hội, mặc dù không có ảnh hưởng lớn như liên đoàn võ thuật nhưng mà nói thế nào cũng là vua của thế giới ngầm ở Nam Lăng, còn có nhà họ Trịnh là chỗ dựa.
Mấy năm nay có thể nói là đường làm quan của cô ta ở Nam Lăng rất rộng mở, không có ai dám không nể mặt, thật không ngờ là hôm nay lại bị Diệp Phi không hề nể tình làm mất mặt.
“Hội trưởng Lăng, cô rất vinh hạnh, đã trở thành người bị tôi làm khó rồi”
Diệp Phi tách cà phê lên bàn: “Cô, hài lòng chứ?”
“Khốn khiếp”
Thấy Diệp Phi phách lỗi như vậy, nhóm người viện trưởng Hoàng tức đến không nhịn nổi, chực chờ xông lên muốn đánh nhau.
Diệp Phi bình tĩnh lùi về sau mấy bước: “Như thế nào? Mấy người muốn đánh nhau? Ở đây chỗ nào cũng lắp camera, đụng đến tôi hậu quả sẽ rất nặng nề”
Đánh người ở nơi công cộng, nếu là chuyện xảy ra công khai thì Diệp Phi có Chu Trường Sinh là chỗ dựa nên tất nhiên sẽ không sợ.
Viện trưởng Hoàng tức giận la lớn: “Chà đạp một bác sĩ như mày thì có hậu quả cái rắm gì?”
Diệp Phi thờ ơ lạnh nhạt: “Vậy sao? Vậy thì có rắăm mau thả?”
“Được, được”
Lăng Thiên Thủy lại đưa tay lên ngăn cản nhóm người viện trưởng Hoàng, bị mất mặt trước mặt đông người, lại còn bị hất cà phê đã uống rồi, đây là nỗi nhục trong cuộc đời của cô ta, còn là mối nhục lớn nhất.
Nhưng mà cô ta cũng không lớn tiếng cắn bậy như nhóm người của viện trưởng Hoàng.
Trái lại, sau khi tức giận thì nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô ta lấy khăn tay ra lau cà phê trên mặt, nói: “Diệp Phi, tôi không thể không thừa nhận là anh cũng rất có khí phách, hèn gì anh dám gây chuyện với Trịnh Thịnh Trang.”
Cô ta hờ hững mở miệng: “Đi, hôm nay xem như là tôi xui xẻo, chỉ là nhắc nhở anh một câu, từ bây giờ trở đi anh đã trở thành kẻ thù của Thiên Lang hội rồi.
Diệp Phi nhún vai một cái: “Đây là vinh hạnh của Diệp Phi tôi: Lăng Thiên Thủy đứng dậy khỏi ghế sofa cười nói: “Cố gắng hưởng thụ ly cà phê cuối cùng trong đời đi, sợ rằng ra khỏi cánh cửa này thì anh sẽ không còn cơ hội để uống cà phê nữa rồi”
Cô ta nở nụ cười rất bình tĩnh, mỗi một chữ lại đều ẩn chứa sự chết chóc.
Diệp Phi từ chối cho ý kiến: “Đang uy hiếp tôi sao?”
“Không sai, đúng là đang uy hiếp anh.”
Lăng Thiên Thủy nở nụ cười sâu xa nhìn Diệp Phi, môi đỏ khẽ mấp máy: “Cho dù lại lịch của anh lớn thế nào, có người bảo kê hay không, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này thì tôi sẽ nghĩ mọi cách nghiền chết anh”
Diệp Phi dang hai tay ra: “Tôi chỉ là một kẻ hèn không đáng nhắc đến, hội trưởng Lăng thật sự phải chấp nhặt với tôi sao?”