Chương :
Ngón tay của cô gái áo xám đã bóp cò rồi.
Một tiếng “đoàng”, lại một viên nữa bắn hụt.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Liên tục bắn hụt, cô gái áo xám càng lạnh lùng hơn, chếch nòng súng với một góc độ cực kỳ nhỏ, nhân lúc Diệp Phi vừa đứng lên chưa vững trọng tâm thì bắn ngay ba phát súng liên tiếp.
Ba viên đạn cứ như vậy sượt qua người anh ta.
Cô gái áo xám cắn răng, cô ta không tin vào ma quỷ, lại nạp đạn vào khẩu súng dài, lần nữa ngắm vào mục tiêu, bắn!
Đoàng đoàng đoàng! Sáu viên đạn liên tiếp bay ra ngoài nhưng đều bị động tác giả của Diệp Phi đánh lừa.
Diệp Phi lúc tăng tốc lúc lại dừng lại bất chợt, di chuyển và đứng yên cực nhanh, chuẩn xác như là một cỗ máy, trên người anh dường như không hề bị ảnh hưởng bởi hai chữ “quán tính”.
Tổng cộng đã bắn ra mười tám viên đạn nhưng tất cả đều không trúng! Trong lòng của cô gái áo xám bắt đầu bực bội, cô †a cảm giác như mục tiêu của mình không phải là một con người mà là một con thỏ biết rõ cô ta đang nghĩ gì.
Cảm giác của cô ta, phán đoán của cô ta, cách bắn súng của cô ta, tất cả đều mất tác dụng đối với Diệp Phi.
Cô ta bỗng nhiên có một cảm giác, nhiệm vụ của ngày hôm nay, là một sai lầm.
Sau đó, cô ta nheo mắt, có nguy hiểm.
Lúc này cô ta mới phát hiện ra là Diệp Phi nhân lúc mười tám viên đạn đều không băn trúng đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Diệp Phi đã đến gần sát khu dân cư, sau đó leo lên đường ống nước, leo trèo như là một con khỉ vậy.
Bảy tầng lầu đối với Diệp Phi cũng chỉ như là bảy bậc thang.
“Không hay rồi!”
Trong lúc cô gái áo xám thầm kêu lên không ổn, lúc này Diệp Phi đã bay qua lan can, tay trái nắm lấy một bên lan can, cả người bay lên trời.
Anh như một con hổ dũng mãnh nhào tới, hoàn toàn là một tư thế ác liệt, ở khoảng cách gần như vậy thì súng bắn tỉa không hề có tác dụng gì.
Cô gái mặc áo xám chỉ có thể la lớn đẩy nòng súng lên đỡ.
Kèm theo tiếng hét chói tai của Diệp Phi, cánh tay sắc bén cầm Ngư Trường mạnh mẽ chém xuống một nhát đã khiến ống ngắm súng nát thành phấn vụn.
Cô gái áo xám cảm thấy hai cánh tay ê ẩm, cả người bị đè nén nhưng cô ta vẫn gắng gượng đỡ được, hét lớn một tiếng rồi dùng báng súng đập về phía Diệp Phi.
Diệp Phi nhanh chóng cúi đầu tránh đi.
Cô gái áo xám lập tức ném khẩu súng ngắm đi, lấy từ bên bắp chân bên trái ra một con dao ngắn, la lên một tiếng chém về phía trước mặt Diệp Phi.
“Xoet”
Diệp Phi không né mà lao lên, giơ tay phải lên, đỡ lấy con Một tiếng vang rất lớn, hai lưỡi dao xảy ra va chạm mạnh Sau đó cô gái áo xám kêu lên một tiếng đau đớn, không ngừng lùi về phía sau năm sáu bước, khóe miệng chảy ra một vệt máu.
Diệp Phi đứng yên tại chỗ, trên mặt không hề có chút gì khó chịu.
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn chăm chäm vào đối thủ: “Nói đi, ai sai cô đến đây?”
Cô gái áo xám không trả lời Diệp Phi, chỉ khom lưng dùng động tác quân sự tiêu chuẩn nhất đối đầu với Diệp Phi.
“Không nói sao? Tôi có rất nhiều cách khiến cô phải nói”
Diệp Phi lập tức thu lại nụ cười rồi xông tới, cơ thể lóe lên một cái rồi biến mất.
Cô gái áo xám bỗng biến sắc, nhanh chóng lùi về sau lăn ra ngoài tránh đi đòn tấn công của Diệp Phi.
Cùng lúc đó, hai tay bỗng hất lên trời, mười mấy mũi phi tiêu sắc bén xé gió bay ra.
Mỗi một mũi phi tiêu đều lóe lên tia sáng.
Ngư Trường trong tay Diệp Phi nhẹ nhàng xoay tròn trên không trung.