Chương :
Bay vụt lên va chạm với những mũi phi tiêu, sau tiếng leng keng va chạm thì phi tiêu rơi đầy đất.
Cô gái áo xám thấy vậy thì không nhịn được khẽ la lên một tiếng.
“Người Nhật Bản? Xem ra là có liên quan đến Lăng Thiên Thủy”
Sau khi Diệp Phi chém rụng cả tá phi tiêu thì vẫn hừng hực lao về phía cô gái áo xám.
Hoàn toàn không còn xem thường Diệp Phi, hai ống tay áo của cô gái áo xám không ngừng tung bay.
Những loại ám khí khác nhau bắt đầu bắn ra từ ống tay áo, bay về phía Diệp Phi từ nhiều hướng khác nhau.
Nhưng mà tất cả đều giống nhau, không có bất kỳ chiêu thức nào có thể làm tổn thương Diệp Phi.
“Xẹt”
Lại là một đồ vật bay ra từ trong lòng bàn tay của cô gái áo xám.
Diệp Phi theo thói quen định vung đao nhưng lại nhìn thấy cô gái áo xám nhào về phía bên cạnh, anh bỗng nghiêng mũi dao đi và nhảy lộn nhào về phía trước.
Gần như là lúc vừa chạm xuống sàn nhà, chỗ mà đồ vật nhỏ kia va vào bỗng đồng loạt phát nổ, bắn ra một loạt bi thép.
Mặt đất loang lổ xấu xí, nhìn thấy khiến người ta giật mình.
Diệp Phi hoàn toàn mất đi hứng thú chơi trò mèo vờn Vừa nói xong, anh bỗng biến mất tại chỗ.
Một giây sau, anh xuất hiện trước mặt cô gái áo xám, chém thẳng một kiếm.
Cô gái áo xám khẽ rên lên một tiếng: “Chết đi!”
Hai tay cô cầm dao nhào về phía Diệp Phi mạnh mẽ chém xuống! “Rắc”, như trứng chọi đá! Ngư Trường và dao găm cùng lúc rung lên, dao găm bỗng chốc vỡ thành mảnh vụn.
Cả người của cô gái áo xám lập tức bay ra ngoài.
Bay ra xa cách đó khoảng bảy tám mét, cô ta đang kẹp giữa lan can lơ lửng chực chờ ngã xuống.
“Phụt!” Cô gái áo xám phun ra một ngụm máu tươi, không còn năng lực chiến đấu! Quần áo của cô ta cũng đã bị xé nát, trước ngực để lộ ra một đóa hoa anh đào màu đen.
Trong đôi mắt của Diệp Phi bỗng nhiên u ám: Huyết Y Môn?
Hai giờ sau, biệt thự Phi Long.
Diệp Phi băng bó chữa trị cho Tô Tích Nhi xong thì để cô ấy nghỉ ngơi trong phòng khách, sau đó đi ra ngoài ăn cơm với nhóm Chung Thiên Sư.
Hôm nay Chung Thiên Sư hầm một nồi canh gà, nấu một đĩa thịt heo kho, một dĩa đậu xào, một dĩa trứng chiên lớn.
Món ăn rất đa dạng cũng khiến cho tâm trạng của Diệp Phi tốt hơn rất nhiều.
Miêu Phong Lang bày ra một bàn đồ ăn nhỏ, còn bưng ra nửa két bia ướp lạnh.
Bốn người cầm đũa ăn uống ngay trước đại sảnh.
“Anh Phàm, anh Phàm”
Diệp Phi ăn chưa được vài miếng thì bên ngoài đã đậu vài chiếc xe, những chiếc đèn pha vô cùng chói mắt trong bóng đêm.
Trong lúc Độc Cô Thương nháy mắt một cái, Thẩm Đông Tinh bước xuống xe sải bước đi vào phòng khách: “Đã xong rồi, cô gái kia cũng đã bị em ép khai sạch”
“Noriko Shizuka, là một trong hai sát thủ chính của Lăng Thiên Thủy, giỏi về sử dụng súng ống, đặc biệt là đánh úp, rất đỉnh”
“Còn một người nữa tên là Sakai YuKiKo, giỏi về dùng kiếm, có ông bà làm đại tá”
“Các cô ấy đều là con bài chưa lật của Lăng Thiên Thủy, cũng là công cụ để cô ta đứng vững không ngã và được trọng dụng ở Nam Lăng”
“Vì lúc ở quán cà phê anh đã làm cho Lăng Thiên Tuyết mất hết mặt mũi nên cô ta mới phái Noriko Shizuka đến bắn bể đầu anh, đáng tiếc là không ngờ đến anh Phàm có sức mạnh vô song.”
“Đúng rồi, Noriko Shizuka và Sakai YuKiKo đúng là người của Huyết Y Môn, nhiệm vụ của họ là bảo vệ an toàn cho Lăng Thiên Thủy, đồng thời diệt trừ những kẻ không vừa mắt”
Thẩm Đông Tinh cũng rất tự biết điều, không có ngồi xuống ăn cơm chung với mọi người như Độc Cô Thương, cũng không đứng nói chuyện, mà là ngồi xổm bên cạnh Diệp Phi báo cáo.