Chương :
Đường Nhược Tuyết không hề yếu thế.
“Thật sao?”
Trịnh Tuấn Khanh cười một tiếng: “Vậy thì xem thử, cô có thể sống qua hôm nay không rồi nói”
Nói xong, anh ta cúp điện thoại.
“Giám đốc Đường, sáu hợp đồng chỉ nhánh Nam Lăng cũng bỏ dở rì Không biết qua bao lâu, Đường Nhược Tuyết cầm điện thoại rất lâu không nói gì, bỗng nghe thấy một giọng nói.
Cô ngẩng đầu thấy thư ký Cao Tĩnh đứng trước mặt.
Cao Tính thấy tinh thần của cô không tốt lắm, bèn cầm cốc rót nước ấm cho Đường Nhược Tuyết: “Xem ra cậu ba nhà họ Trịnh nhất định phải giành núi Vân Đỉnh cho bằng được”
Cao Tính đưa nước cho Đường Nhược Tuyết, hơi tức giận: “Tên khốn đó, nhất định sẽ chơi thủ đoạn bẩn thỉu, lề lối quá nhỏ rồi”
Cô ta tức tối bất bình.
Đường Nhược Tuyết nhẹ giọng trêu đùa: “Anh ta đàng hoàng kiếm mấy chục nghìn tỷ thì ít nhất phải mất mấy năm, giờ đe dọa tôi thì có thể bớt đi mấy chục nghìn tỷ, cớ sao không làm?”
Cô vẫn luôn thành thật với thư ký mới tốt nghiệp tiến sĩ này, chỉ thứ mười ba có không ít người tài giỏi, nhưng người có thể tín nhiệm được chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Cao Tĩnh xem như là một người.
Cao Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng phải, nhà họ Trịnh nhà †o nghiệp lớn, cũng có rất nhiều con cháu”
“Điều tra ra nguyên nhân Trịnh Tuấn Khanh cạnh tranh núi Vân Đỉnh chưa?”
Đường Nhược Tuyết hỏi một câu: “Sao đang yên đang lành nhà họ Trịnh lại muốn giành núi Vân Đỉnh?
Nền móng của bọn họ không ở Trung Hải, vốn đầu tư và khai thác quá thấ “Tôi nghe được chút tin đồn…” Cao Tĩnh vội tiếp chuyện: “Nghe nói Lăng Thiên Thủy của thương hội Thiên Lang dụ dỗ Trịnh Tuấn Khanh đấu giá, nhưng không biết rõ nguyên nhân cụ thể?
“Bị Lăng Thiên Thủy dụ dỗ?”
Đường Nhược Tuyết hơi nheo mắt lại: “Chính là Lăng Thiên Thủy, trái tim hướng về nước Nhật kia sao?”
Cao Tĩnh nghe vậy cười một tiếng: “Đúng vậy”
“Như thế xem ra, là người Nhật Bản muốn giành lấy núi Vân Đỉnh, Trịnh Tuấn Khanh chỉ là người che chở thôi?”
Đôi mắt Đường Nhược Tuyết hiện lạnh lẽo: “Nếu thật sự là như vậy, tôi càng không thể để Trịnh Tuấn Khanh được như ý.”
Cao Tĩnh do dự bảo: “Nhưng chúng ta chỉ có bảy mươi nghìn tỷ, nếu Trịnh Tuấn Khanh quyết tâm muốn lấy, xem chừng chúng ta không đối phó được”
Trịnh Tuấn Khanh không muốn bỏ ra mấy trăm nghìn tỷ để đấu giá, nhưng không có nghĩa trong tay anh ta không có số tiền đó, chẳng qua là không muốn tốn quá nhiều mà thôi, nếu thật sự liều chết, cô ta lo Đường Nhược Tuyết không gánh nổi.
“Làm hết sức, nghe theo ý trời thôi Giọng điệu của Đường Nhược Tuyết lãnh đạm: “Vả lại, cho dù cuối cùng thua Trịnh Tuấn Khanh, nhưng khiến anh ta bỏ ra hơn bảy mươi nghìn tỷ, cũng có thể hả giận rồi”
“Cần mở hội nghị video với chỉ thứ mười ba không? Để các nhà góp ít tiền ủng hộ trận này?”
Vẻ mặt Cao Tính có hơi lưỡng lự: “Mỗi nhà lấy một hai nghìn tỷ ra, tài chính của chúng ta cũng có thể thêm mấy chục nghìn tỷ”
“Không cần”
Đường Nhược Tuyết không do dự lắc đầu: “Tôi giấu bọn họ gom bảy mươi nghìn tỷ, chờ sau khi cạnh tranh sẽ từ từ giải thích với bọn họ”
“Nếu như bây giờ để bọn họ gom tiền, ắt sẽ tiết lộ mưu tính của tôi, khẳng định đến lúc đó sẽ có một đống người ngăn cản tôi”
“Mặc dù tôi có lòng tin cuộc làm ăn này sẽ không lỗ vốn, nhưng bọn họ sẽ chỉ thấy cái lợi trước mắt”
Cô uống một hớp nước ấm: “Trận này, để tôi tự làm đi”
“Đừng quên còn có anh…” Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng nói ấm áp, khiến cơ thể mềm mại của Đường Nhược Tuyết như bị giáng đòn nặng.
Cao Tĩnh quay người nhìn, thấy Diệp Phi xách một bình canh gà đi vào…