Chương :
“Anh là ai?”
Nhìn thấy Diệp Phi xuất hiện, Cao Tĩnh ngẩn ra, sau đó nghiêm mặt: “Ai cho anh vào?”
Diệp Phi không có chút thu hút, quần áo trên người rất bình thường, Cao Tĩnh vô thức xem anh thành người không có phận sự.
Còn là những người không có phận sự có vẻ ngoài giống nhân viên vệ sinh.
“Thư ký Cao, đây là Diệp Phi, người thân của tôi, cũng là một thần y…” Đường Nhược Tuyết vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Cô ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với Diệp Phi.”
Cô định nói là chồng cũ, nhưng cảm thấy như thế sẽ đả kích Diệp Phi, nói là người đàn ông của mình thì lại ngại ngùng.
Người thân?
Cao Tĩnh sững sờ: Còn là thần y?
Cô ta khó tin quét hai mắt nhìn, sau đó lắc đầu xem thường, nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra chỗ hơn người ở Diệp Phi.
Cô ta cảm thấy có lẽ Diệp Phi là bà con xa của nhà họ Đường, người được Đường thị thương xót chia hoa hồng.
Đường Nhược Tuyết không muốn trước mặt cô ta nói Diệp Phi là đồ quê mùa, nên mới nói vậy để giữ chút thể diện thôi.
Nghĩ thông suốt điều này, Cao Tĩnh lướt qua Diệp Phi với vẻ khinh thường, sau đó gật đầu với Đường Nhược Tuyết rồi rời đi.
Đường Nhược Tuyết đi lên chào đón Diệp Phi: “Diệp Phi, sao anh lại đến đây?”
“Nấu một nồi canh gà hầm thuốc bắc cho em, có thể xua †an mệt mỏi, hạ nhiệt, còn có thể dưỡng nhan sắc”
Diệp Phi múc một bát canh gà cho Đường Nhược Tuyết: “Lần trước chạm vào em, cảm thấy da em hơi khô.”
“Cút!” Đường Nhược Tuyết không vui nhéo Diệp Phi: “Không nói được mấy câu tử tế”
Diệp Phi cười né tránh: “Ngoài đưa canh gà, tiện thể xem thử Trịnh Tuấn Khanh có quấy rối không”
“Nếu như anh ta giở trò hạ lưu với em, anh sẽ giải quyết phiền phức này thay em…
“Xi!” Cao Tĩnh ở bên ngoài đóng cửa nghe thấy câu này, không kiềm chế được cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười ẩn chứa sự khinh thường, đùa cợt, còn có chán ghét.
Giải quyết tên phiền phức Trịnh Tuấn Khanh?
Nghĩ mình là ai vậy?
Ngay cả Cao Tĩnh cô đây còn không giúp được chuyện gì, Diệp Phi rêu rao giải quyết, thực sự đúng là hoang đường buồn cười.
Cô ta lắc đầu, quay người rời đi, gương mặt xinh đẹp đầy sự ghét bỏ… Trong văn phòng lớn chỉ còn lại hai người.
“Diệp Phi!”
Những ngày này Đường Nhược Tuyết chịu áp lực lớn, có thể nói là thể xác và tỉnh thần đều mệt mỏi.
Bây giờ nghe thấy Diệp Phi chủ động giúp đỡ, lập tức khiến cô cảm động.
Đường Nhược Tuyết trực tiếp ôm lấy Diệp Phi, muốn bày †ỏ tình cảm nhưng không biết mở miệng thế nào, chỉ có hàng nước mắt chảy dài.
Diệp Phi mềm lòng, cũng nhẹ nhàng ôm Đường Nhược.
Tuyết: “Đừng sợ, mọi chuyện sẽ trôi qua rất nhanh, Trịnh Tuấn Khanh không làm hại em được.”
“Em không sợ, em cảm động!”
Đường Nhược Tuyết ngước gương mặt xinh đẹp, đôi mắt yên lặng nhìn Diệp Phi: “Trước kia em đối xử với anh tệ như vậy, anh vẫn nhường nhịn em, che chở em”
“Còn luôn xuất hiện vào lúc em cần nhất”
Cô rất muốn thể hiện tình cảm với Diệp Phi, nhưng sự dè dặt khiến cô nói không ra lời.
Cô chỉ có thể ôm chặt Diệp Phi, còn không ngừng dụi gương mặt xinh đẹp lên người anh, giống như một bé mèo con đáng yêu.