Chương :
Cao Tĩnh vội vàng trả lời: “Hiện giờ tài khoản chỉ có mười nghìn năm trăm tỷ, đây là số tiền được chuyển đến hai ngày trước, nếu không số tiền này cũng sẽ bị hội đồng quản trị khóa tạm thời”
Mười nghìn năm trăm tỷ?
Đường Nhược Tuyết đau đầu: “Còn thiếu hai mươi tư nghìn năm trăm tỷ…”
“Lấy đâu ra hai mươi tư nghìn năm trăm tỷ đây?”
Cao Tĩnh cười khổ một tiếng: “Hai mươi tư nghìn năm trăm tỷ này chỉ là tiền đặt cọc lỗ hổng đấu giá, còn tiền bên phía nhà cung cấp đòi, tiền lương của nhân viên, không có bảy mươi nghìn tỷ thì không lắng xuống được”
“Nhưng các chỉ nhánh lớn bị khóa tài chính, ngân hàng cũng không cho vay”
Cô ta không biết phải làm sao: “Lần này chúng ta chỉ có thể nhận thua, Trịnh Tuấn Khanh đúng là chuyện gì cũng làm được”
Giọng Diệp Phi bình thản: “Trịnh Tuấn Khanh dùng mọi thủ đoạn xấu xa, không sợ ác giả ác báo sao?”
“Anh trưởng thành rồi, nói câu an ủi bản thân này có ý nghĩa à?”
Cao Tĩnh không vui lườm Diệp Phi, sau đó ủ rũ nhìn Đường Nhược Tuyết nói: “Giám đốc Đường, gọi điện thoại cho Trịnh Tuấn Khanh, nói chúng ta không tham gia đấu giá ngày mai”
“Chúng ta nhận thua đi”
“Không thể nhận thua!”
Nghe được lời của Cao Tĩnh, Diệp Phi nhìn Đường Nhược Tuyết nhẹ giọng mở miệng: “Hôm nay thỏa hiệp, sẽ chỉ khiến †a được đăng chân lân đằng đầu”
“Giám đốc Đường, không được nghe anh ta dụ dỗ”
Cao Tĩnh thấy Diệp Phi rất đáng ghét: “Anh ta không biết cái gì hết, cũng không biết sự lợi hại của Trịnh Tuấn Khanh”
“Chúng ta không nhận thua, không chỉ không có cách cạnh tranh núi Vân Đỉnh, còn khiến tập đoàn Hi Phượng tổn thất nặng nề”
“Giờ chúng ta chỉ có thể thỏa hiệp, xin lỗi Trịnh Tuấn Khanh, để anh ta dàn xếp ổn thỏa, như vậy chúng ta mới có thể chống đỡ qua chuyện này”
Cô ta còn không khách khí quát Diệp Phi: “Anh không hiểu rõ tình hình thì đừng nói lung tung, nếu không sẽ hại chết tổng giám đốc Đường, hại chết chúng tôi.”
Cô ta cũng không nghĩ ra, đúng lúc quan trọng, Diệp Phi xuất hiện gây rối làm gì.
Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết lạnh lùng: “Cao Tĩnh, câm miệng!”
“Giám đốc Tuyết, sự thật là vậy mà”
Cao Tính tủi thân nhìn Diệp Phi: “Anh ta là một gã nhà quê, đâu hiểu tình hình tồi tệ bây giờ, nào biết bản lĩnh của những nhân vật lớn kia…”
Cô ta cũng từng mạnh mẽ kiên cường, chuẩn bị đi theo Đường Nhược Tuyết khiêu chiến với Trịnh Tuấn Khanh, nhưng biến cố sáng nay khiến cô ta lập tức cảm thấy mình nhỏ bé.
Đối mặt với nhân vật như Trịnh Tuấn Khanh, cô ta không khác một con kiến, cũng không cho rằng Diệp Phi có thể làm được gì.
Đường Nhược Tuyết nhướn mày liễu: “Câm miệng!”
“Không sao, Tuyết, em đừng tức giận, cũng đừng lo lắng”
Ngay lúc Cao Tĩnh kinh ngạc khi Đường Nhược Tuyết bảo vệ Diệp Phi, Diệp Phi đặt canh gà trước mặt Đường Nhược Tuyết cười nói: “Em uống canh gà đi.”
Tiếp đó, anh đưa Đường Nhược Tuyết về ghế ngồi: “Bắt đầu từ bây giờ, em không cần để ý tới những chuyện phiền lòng đó, tất cả để anh giải quyết!”
“Chuyện em phải làm là uống hết bình canh gà này rồi nghỉ ngơi cho tốt”
Cao Tĩnh thấy thế suýt tức chết, anh cho rằng mình là tổng giám đốc bá đạo à, Tổng giám đốc Đường nghỉ ngơi, không giải quyết vấn đề, không làm tốt sẽ khiến toàn bộ công ty sụp đổ mất.
Nhưng điều khiến cô ta giật mình là Đường Nhược Tuyết không phản bác, rất ngoan ngoãn gật đầu: “Được, tất cả nghe theo anh”
Có Diệp Phi bên cạnh, có chịu nhiều ấm ức và thất bại hơn nữa thì có tính là gì?
Huống chỉ Diệp Phi liên tiếp cho cô nhiều kinh ngạc vui mừng, cô tin lần này cũng sẽ vậy.
“Ting!” Ngay lúc Đường Nhược Tuyết uống canh gà, điện thoại di động của Cao Tĩnh kêu lên.