Chương :
Đường Nhược Tuyết cảm thấy tòa núi băng mình đây đã bắt đầu đánh mất bản thân trước mặt Diệp Phi.
Diệp Phi không chống cự, ngoài muốn việc muốn an ủi người con gái này ra, còn vì sau đêm nhảy sông hôm đó, quan hệ của hai người đã được hàn gắn hơn nhiều.
Nghĩ đến chuyện này, Diệp Phi nhớ lại đêm nhảy sông kia, hai tay không tự chủ trượt qua người Đường Nhược Tuyết.
Nhưng một cuộc điện thoại đã đánh tan sự mập mờ này.
“Ting!” Đường Nhược Tuyết giật mình, lúng túng buông Diệp Phi ra, đi đến bàn làm việc.
Ấn loa ngoài, bên trong truyền đến giọng nói hoang mang của Cao Tĩnh: “Cô Tuyết, nguy rồi, chỉ thứ mười ba đã biết ý định gom bảy mươi nghìn tỷ của cô rồi!”
“Bọn họ phản đối việc dùng số tiền đó đi đấu giá cái giếng không đáy núi Vân Đỉnh”
“Hội đồng quản trị và cổ đông dùng quyền lực tạm thời, để cho các chi nhánh khóa tài chính hai mươi bốn giờ.”
Đường Nhược Tuyết giật nảy cả người: “Cái gì?”
Giọng nói của Cao Tĩnh bối rối: “Còn nữa, khách hàng vốn phải trả tiền cho chúng ta cũng chỉ ra điều khoản đảm bảo của chúng ta có lỗ hổng, tạm thời không thể gửi tiền..” Không đến nửa giờ, Đường Nhược Tuyết nhận được một đống tin lớn xấu.
Đầu tiên là tài chính của từng chỉ nhánh bị khóa, không thể tập hợp sổ sách đến tổng công ty, tiếp theo rất nhiều khách hàng lớn cũng dùng đủ loại lý do để khất nợ.
Liên tiếp gặp chuyện xấu, thương nghiệp cung ứng cũng gọi đến tập đoàn Hi Phượng lấy cớ thiếu hụt tiền vốn, yêu cầu Đường Nhược Tuyết sớm thanh toán tiền cho họ, nếu không sẽ ngừng cung cấp nguyên liệu.
Điều này ngay lập tức ảnh hưởng cực lớn đến hoạt động của tập đoàn Hi Phượng.
Sau đó lại có mười người chức cao từ chức, còn tuyên bố tập đoàn Hi Phượng đứt vốn ra bên ngoài, công ty sắp sụp đổ rồi.
Chuyện đó khiến nhân viên nhận lương đúng tuần này bàng hoàng, rối rít kêu gào muốn phát lương sớm ba ngày.
Điều này đã khiến tinh thần và thể lực của Đường Nhược Tuyết suy sụp không ít.
Không bao lâu, đoàn thể chuẩn bị tham dự đấu giá cũng xảy ra chuyện.
Có người bị đụng xe, có người phải về nhà chăm sóc con bị bệnh, tài liệu pháp lý liên quan cùng biến mất.
“Trịnh Tuấn Khanh, đồ trơ tráo! Đồ bỉ ổi!”
Ánh mắt của Đường Nhược Tuyết phẫn nộ: “Quả nhiên đã giở trò!”
Diệp Phi hơi nheo mắt lại.
Thời gian nửa ngày đã làm ra nhiều chuyện như thế, Trịnh Tuấn Khanh này quả không đơn giản.
Tiếp đó, ánh mắt của Diệp Phi lại lướt đến một cái hộp trong thùng rác, thấy bên trên có xác thỏ trắng nhỏ.
Chắc chắn là đe dọa.
Trong mắt của anh lấp lóe sắc lạnh.
“Rầm!” Không đợi Đường Nhược Tuyết xử lý xong chuyện, cửa phòng lại bị Cao Tĩnh đẩy ra.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta lộ vẻ lo sợ: “Giám đốc Đường, không ổn rồi, ủy ban đấu giá gọi điện thoại tới”
“Qua thảo luận, vì để phục vụ tốt hơn và bảo đảm đấu giá tiến hành thuận lợi”
Giọng của cô ta gấp gáp: “Người tham dự đấu giá núi Vân Đỉnh, tiền đặt cọc từ ba trăm năm mươi tỷ lên ba mươi lăm nghìn tỷ”
“Cái gì”
Đường Nhược Tuyết đứng bật dậy: “Ba mươi lăm nghìn tỷ?
Quy định gì thế?”
“Ủy ban đấu giá nói…”
Cao Tĩnh không ngừng cầm pháo trả lời: “Trước sáu giờ chiều nay không gửi ba mươi lăm nghìn tỷ, thì không có tư cách vào cạnh tranh đấu giá núi Vân Đỉnh”
Đường Nhược Tuyết hỏi một câu: “Bây giờ chúng ta có thể gom bao nhiêu tiên?”