Chàng Rể Bác Sĩ

chương 878

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Trịnh Tuấn Khanh trả giá trước vì muốn có được hiệu quả này, miễn cho những người còn lại nhất thời hứng thú nâng giá.

“ tỷ!”

Đường Nhược Tuyết lạnh lùng lên tiếng.

Nhìn thấy có người khiêu chiến với Trịnh Tuấn Khanh, toàn hội trường kinh ngạc, không ngờ lại có người không sợ chết, bây giờ càng hứng thú xem buổi diễn này rồi.

Trịnh Tuấn Khanh quay đầu nhìn Đường Nhược Tuyết: “ tỷ!”

Người bán đấu giá bắt đầu hưng phấn hơn: “Cậu Trịnh ra giá tỷ, tỷ lần thứ nhất, tỷ lần thứ hai…”

Đường Nhược Tuyết không chút do dự: “ tỷ!”

Trong tay cô giữ khoản tài chính của Diệp Phi, hoàn toàn không sợ trận chiến hôm nay nữa.

“ tỷ”

Trịnh Tuấn Khanh nói thêm: “Đường Nhược Tuyết, tôi nói cho cô biết, cô bây giờ kêu càng lớn, sau này càng khóc thảm thiết hơn đây”

“Bởi vì tất cả tổn thất của tôi đều sẽ đòi lại hết từ cô”

Anh ta không chút khách sáo cảnh cáo: “Cô thức thời thì đừng gây thêm phiền phức cho ông đây nữa”

Rất nhiều người đều cảm nhận được Trịnh Tuấn Khanh tức giận, vừa kinh ngạc chuyện anh ta nhất định phải lấy được núi Vân Đỉnh, vừa khó hiểu Đường Nhược Tuyết lấy đâu ra tự tin mà liều mạng với nhà họ Trịnh như thế?

“ tỷ!”

Đường Nhược Tuyết không chút yếu thế: “Hôm nay dù có thể lấy được không, tôi cũng sẽ nỗ lực hết mình”

“ tỷ!”

Giọng nói của Trịnh Tuấn Khanh không khỏi có chút lạnh lẽo: “Không nói đến chuyện cô có thể lấy được ngọn núi này hay không, cho dù lấy được, cô cũng không chơi nổi”

Ánh mắt mọi người trong toàn trường bắt đầu hưng phấn, người bán đấu giá lại kêu to lên: “ tỷ lần thứ nhất, tỷ lần thứ hai…” Chưa đến năm phút mà đã tăng lên tỷ, xem ra hôm nay có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Hơn nữa người phụ trách đã dặn dò anh ta vô số lần, những đồ đấu giá khác không bán được không sao cả, nhưng núi Vân Đỉnh nhất định không thể để lại.

Cho dù giá có giảm % so với quy định, thì hôm nay cũng phải bán núi Vân Đỉnh ra ngoài, còn vì sao lại thế thì anh ta không rõ lắm.

Vốn chỉ muốn dùng cần ném củ khoai lang nóng phỏng tay này với giá tỷ, vậy mà hiện tại lại tăng lên thành tỷ, sao người bán đấu giá có thể không hưng phấn?

“ tỷ!”

Đường Nhược Tuyết giơ tấm bảng giá lên lần thứ hai: “Cậu Trịnh, tôi dù mua thứ nào cũng sẽ không dễ dàng nhường cho anh đâu”

Trịnh Tuấn Khanh nổi giận: “Cô đang rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à”

Đường Nhược Tuyết lạnh lùng trêu chọc: “Tôi cũng uống không ít rượu anh phạt rồi, đáng tiếc không có chút ý nghĩa nào: “Cô Đường ra giá tỷ, tỷ lần thứ nhất, tỷ lần thứ hai…” Giọng nói người bán đấu giá khàn khàn, hưng phấn không thôi: “Còn có ai ra giá nữa không?”

“Làm ơn đi, mấy người là kẻ có tiền thì có thể hào phóng chút được không?

Cứ tăng lần tỷ mãi không chán sao?”

Trịnh Tuấn Khanh đang tức giận cười muốn tăng giá, kết quả lại nghe thấy giọng nói không kiên nhãn vang lên.

Sau đó Diệp Phi đang nhắm mắt nghỉ ngơi giơ tấm bảng giá: “ ngàn tỷ!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio