Chương :
Nghe được câu này của Diệp Phi, mấy người Đường Nhược Tuyết đều ngã ngửa… Mẹ ôi, người ta hô hơn mười phút mới được ngàn tỷ, vậy mà anh chỉ một câu đã thành ngàn tỷ, nhà anh in tiền à?
Trong lòng mọi người ô đều gào lên câu này.
Không chỉ Trịnh Tuấn Khanh và Lăng Thiên Thủy đứng lên, mà Đường Nhược Tuyết và mấy người Cao Tĩnh cũng trợn mắt há mồm.
Tất cả đều kinh ngạc nhìn Diệp Phi.
Kinh ngạc vì Diệp Phi tiêu tiền như nước, tức giận là vì Diệp Phi là tên phá của, thứ chỉ có mấy trăm ngàn tỷ vậy mà lại nâng thành mấy triệu tỷ.
Vậy là hoàn toàn lỗ vốn rồi.
“Diệp Phi!”
Đường Nhược Tuyết không kiềm chế được gọi Diệp Phi: “Chuyện núi Vân Đỉnh này anh không cần tham gia”
Cao Tính cũng chạy đến bên cạnh Diệp Phi thấp giọng mở miệng: “Cậu Diệp, núi Vân Đỉnh cùng lắm thì cũng có giá ngàn tỷ thôi, có mấy đời nữa cũng không được ngàn tỷ đâu: Cô ta lo lắng Diệp Phi nhất thời tâm huyết dâng trào nâng giá, cho nên dùng khuôn mặt xinh đẹp lo âu nhắc nhở anh ta.
Mấy người Trịnh Tuấn Khanh sau khi khiếp sợ thì cũng nhìn Diệp Phi giống như người ngu.
Kê Minh Thiên Hạ, Diệp Phi còn có thể lợi dụng ý nghĩa đặc biệt của nó để quay lại tạo áp lực làm Trịnh Tuấn Khanh phải mua.
Mà núi Vân Đỉnh này hoàn toàn không có giá trị như vậy, tuy rằng Trịnh Tuấn Khanh và Lăng Thiên Thủy nhất định phải có được núi Vân Đỉnh, nhưng không có nghĩa bọn họ sẽ không tiếc tiền mà có được nó.
Một khi vượt qua điểm mấu chốt của bọn họ thì họ sẽ không chút do dự thu tay lại, dù sao đây cũng không phải điểm yếu của bọn họ.
Người bán đấu giá cũng choáng váng, thật lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Cậu Diệp, xin hỏi, cậu ra giá bao nhiêu?”
Anh ta nghỉ ngờ mình nghe lầm rồi “ ngàn tỷ, núi Vân Đỉnh, tôi trả ngàn tỷ!”
Diệp Phi đong đưa bảng giá, sau đó nhìn phía Trịnh Tuấn Khanh cười nói: “Cậu Trịnh, anh nhiều tiền như vậy thì có chơi với nhau một chút không?”
“Thật là ngu ngốc!”
Trịnh Tuấn Khanh tức giận đến bật cười: “Cho rằng tôi một hai phải mua nó à? Thật là buồn cười”
Lăng Thiên Thủy cũng ném bảng giá ta, nhìn chằm chằm Diệp Phi rồi cười lạnh: “Nghĩ đầu óc chúng tôi cũng bị nước vào à?”
Tâm trạng hai người nhờ chuyện này mà tốt lên không ít, dù sao ngọc thạch chỉ lỗ tỷ, mà núi Vân Đỉnh này ít nhất phải mất hơn ngàn tỷ.
Không ít người ở đây cũng đều cười thầm, cho rằng Diệp Phi muốn tái diễn lại cảnh ngọc thạch lúc nãy, kết quả lại rơi vào trong tay.
ngàn tỷ, quả thực là coi tiền như rác.
Mấy ông lão cũng không ngừng lắc đầu, phá của, phá của rồi.
Đường Nhược Tuyết và Cao Tĩnh cũng dở khóc dở cười, cực kỳ bất đắc dĩ, xong rồi, nếu như núi lấy được Vân Đỉnh với giá này, đây không phải là thứ mà bọn họ có thể chịu được.
“Cậu Trịnh, anh mà không tăng giá thì núi Vân Đỉnh chính là của tôi đấy”
Diệp Phi không để ý đến ánh mắt mọi người, chỉ nhìn chằm chằm Trịnh Tuấn Khanh nói: “Cần phải mau tăng giá đi thôi”
“Thật xin lỗi, anh mới là người tiêu tiền như nước chân chính, núi Vân Đỉnh này cho anh đấy”
Trịnh Tuấn Khanh bóp điếu xì gà ngậm vào miệng, giọng điệu châm chọc: “Anh lấy về mà bảo vệ cho tốt đi, hy vọng con cháu của anh có thể lấy được vốn”
Lăng Thiên Thủy cũng cười một tiếng: “Không sai, anh không có đầu óc cũng không có nghĩa chúng tôi không có đầu óc, chúng tôi sẽ không mắc lừa nữa đâu”
Diệp Phi nhíu mày: “Hai người thật sự không cần à?”
Trịnh Tuấn Khanh không nhìn Diệp Phi, nghiêng đầu nói với người bán đấu giá: “Cậu Diệp ra giá ngàn tỷ, anh còn không gõ chùy à?
“Núi Vân Đỉnh cậu Diệp ra giá ngàn tỷ, ngàn tỷ lần thứ nhất, ngàn tỷ lần thứ hai..” Người bán đấu giá phản ứng lại thì hưng phấn không thôi: “ ngàn tỷ lần thứ ba, thành giao.”
“Bây giờ tôi tuyên bố, cậu Diệp đã có được quyền thừa kế núi Vân Đỉnh”
Toàn trường lập tức võ tay như sấm, nhưng gần như đều là châm chọc, cảm thấy Diệp Phi quá ngu ngốc.
Mấy người phụ nữ cũng che miệng cười, ánh mắt khinh thường, cảm thấy Diệp Phi chính là nhà giàu mới nổi.
Trịnh Tuấn Khanh dùng sức vỗ tay vài cái, sau đó giơ ngón cái lên với Diệp Phi: “Người trẻ tuổi, chúc mừng anh đã lấy được núi Vân Đỉnh”