Chương :
“ ngàn tỷ để mua ngọn núi này, anh là người ngu nhất mà tôi biết đấy”
Sai khi nói xong, anh ta hắn cười ha ha vài tiếng rồi mang mấy người Lăng Thiên Thủy rời khỏi hội trường đấu giá.
“Diệp Phi, rốt cuộc thì anh làm gì vậy?”
Đường Nhược Tuyết xích lại gần, hận không thể nhéo tai Diệp Phi: “Nếu anh thật muốn giúp em lấy được núi Vân Đỉnh thì chỉ cần ngàn tỷ là đã chắc chắn vào trong tay rồi, cần gì phải nâng thành tỷ chứ”
Thứ có giá cao như vậy, thật sự là động không đáy.
Vẻ mặt Cao Tinh cũng bất đắc dĩ: “Nếu không tiến hành bước tiếp theo, vậy số tiền này có lẽ cả đời cũng khó thu được lại: Diệp Phi chậm rãi cười: “Đừng lo lắng, chuyện còn chưa kết thúc đâu..” Đường Nhược Tuyết và Cao Tĩnh ngẩn ra: “Có ý gì?”
“Cậu Diệp, đây là hợp đồng quyền sở hữu tài sản của núi Vân Đỉnh, anh xem đi”
Đúng lúc này, người phụ trách dẫn theo vài người cười cười vây quanh anh: “Đúng rồi, ngàn tỷ trừ tỷ tiền đặt cọc, còn lại tỷ”
“Số tiên này anh chuyển khoản, hay bằng chỉ phiếu?”
Trên mặt anh ta ngập tràn tươi cười, nhưng ánh mắt hơi sắc bén hơn khi Diệp Phi vào cửa.
ngàn tỷ, rút hết hai mươi tiếng cũng mệt đấy.
“Chuyển khoản? Chỉ phiếu sao?”
“Thật xin lỗi, tôi không có Diệp Phi lắc lắc vai cười n¡ tiền”
Mọi người lập tức chấn động: “Không có tiền?”
Đường Nhược Tuyết và Cao Tĩnh cũng há to miệng.
Không có tiền mà ra giá ngàn tỷ! Nụ cười của người phụ trách lập tức khó coi: “Cậu Diệp, anh nói giỡn sao?”
“Không nói giốn, trong người tôi chỉ có ngàn tỷ thôi”
Diệp Phi nhẹ nhàng mở miệng: “Đặt cọc tiền mua ngọc thạch rồi, không còn tiền nữa”
“Còn nữa, anh thấy tôi là người có ngàn tỷ sao?”
Anh lục lục túi tiền cười nói: “Cho nên cuộc giao dịch này không thể thành công được rồi, thật xin lỗi”
“Cậu Diệp, anh biết anh đang làm gì sao?”
Người phụ trách tức giận nhưng không thể mắng: “Anh biết làm vậy sẽ mang đến hậu quả gì cho mình không?”
“Biết, biết, tôi đương nhiên biết”
Diệp Phi chẳng hề để ý: “Thứ nhất, kéo tôi vào sổ đen, thứ hai, tịch thu lại tiền cọc của tôi”
“Không có tiền là lỗi của tôi, các người cho tôi vào danh sách đen đi, tỷ tiền đặt cọc cũng cho anh”
Anh rất hứng thú nhìn đối phương: “Các người kiếm tiền thật dễ, không cần làm gì mà cũng thu được của tôi tỷ.”
“Anh!” Người phụ trách tức giận đến mức muốn ngất đi, không có mánh lới ngàn tỷ, chắc chắn anh ta cũng vui vẻ nhận tỷ.
Nhưng ngàn tỷ đã đánh sâu vào tâm trí rồi nên cảm thấy mất mát cực kỳ lớn, kém mười mấy lần đấy.
Anh ta không cam lòng quát: “Cậu Diệp, anh thật sự muốn đi vào con đường này sao?”
Vẻ mặt Diệp Phi vô tội: “Tôi đã cho anh tỷ rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Đúng rồi, anh còn có thể khởi tố tôi: Anh bổ sung một câu: “Nhưng mà tôi dùng vàng thật bạc thật để mua ngọc thạch nên không tạo thành ảnh hưởng gì cả, có lẽ toà sẽ không liệt tôi vào án không trung thực với nhân viên đâu”
Đối mặt với loại người lưu manh nhưng lại biết rõ quy tắc như Diệp Phi, người phụ trách sắp tức giận đến chết rồi, chẳng qua rõ là anh ta thật sự không có cách nào với Diệp Phi.
Kéo vào danh sách đen, tịch thu, tố cáo, người ta căn bản không quan tâm.
“Đúng rồi, tôi không có ngàn tỷ, vậy ngọn núi Vân Đỉnh này dựa theo quy định của các người thì người ra giá cao thứ hai sẽ đạt được.”
Diệp Phi nắm lấy tay Đường Nhược Tuyết, dịu dàng cười: “Tổng giám đốc Đường, chúc mừng em, dùng ngàn tỷ để lấy được núi Vân Đỉnh…”
“Anh thật đúng là gian xảo”
Trên đường trở về, Đường Nhược Tuyết nhìn hợp đồng quyền sở hữu tài sản núi Vân Đỉnh trong tay, không khỏi thốt ra một câu.
Cao Tính cũng phục Diệp Phi sát đất.
Diệp Phi trực tiếp lợi dụng quy tắc đấu giá núi Vân Đỉnh Sơn, dùng ngàn tỷ để chặn không cho mấy người Trịnh Tuấn Khanh tăng giá, sau đó không trả tiền khiến giao dịch thất bại.