Chương :
“Ha ha, hội trưởng Lăng, ngại quá, bốn trăm triệu của tôi lên tám triệu đô rồi”
“Cảm ơn chỉ phiếu của hội trưởng Lăng, còn nữa, tôi đã thắng liền ba ván…” Diệp Phi giải thích, để cho đám người cũng bừng tỉnh ra, làm gương mặt xinh đẹp của Lăng Thiên Thủy càng khó coi hơn.
Gương mặt Bạch Lang tái nhợt nhìn Diệp Phi, cô ta dám chắc rằng Diệp Phi gian lận nếu không thì không có khả năng thắng liền ba ván trong tay cô ta được.
Chỉ là, cô ta không tìm được sơ hở.
Ánh mắt Lăng Thiên Thủy hung dữ nhìn Bạch Lang, có chút khó chịu vì rèn sắt không thành thép, ngay cả một bác sĩ cũng không giải quyết được, đúng là vô dụng.
“Hội trưởng Lăng, tôi nói các người chơi bẩn, không sai nhỉ?”
Bỗng nhiên sắc mặt Diệp Phi sầm xuống, rống lên với Lăng Thiên Thủy: “Dùng xúc xắc của thuyền các người thì tôi thua hai mươi ván liền, chỉ trong một giờ”
“Sau khi mua xúc xắc bình thường thì thắng liền ba ván, do các người không có vận may hay là có chuyện gì mờ ám trong đống xúc xắc?”
“Mà Bạch Lang có thể đụng vào lọ đựng để tạo ra bất ngờ, đây không phải là gian lận sao?”
“Chúng tôi chỉ là người bình thường thì cãi thế nào được với các người?”
“Không biết xấu hổ, chơi bẩn”
“Tôi không chơi, số chip kia cũng không đổi lại nữa, để đó nhắc mình đừng tới nơi này, quá xấu xa!”
“Chẳng qua tôi khuyên cô là ác giả ác báo, người đến đây chơi cũng không phải kẻ ngu!”
“Cô lừa bọn họ như vậy, trời đất không dung!”
Sau khi nói xong, Diệp Phi hiên ngang cầm chỉ phiếu rời đi…
“Chơi ăn gian à, bảo sao tối nay tôi thua nhiều thế”
“Đúng vậy, hôm trước tôi cũng đặt cược thua những sáu triệu, chơi một lát là không chịu nổi, phải ký khế ước gì đó.
“Tôi còn thảm hơn, dù có đánh kiểu gì cũng bị nhà cái thắng sạch”
“Tôi cũng vậy, dù là chơi trò gì cũng thua liên tục,tôi còn tưởng rằng không may mắn, bây giờ xem ra là do bọn họ gian lận rồi”
“Uổng công tôi giới thiệu bạn bè tới chơi, thật sự là không có chữ tín, không có giới hạn, sau này không chơi nữa”
“Đúng vậy, ghê tởm, chỉ biết lừa tiền của chúng ta, coi chúng ta là mỏ vàng để đào sao”
“Không được, nhất định phải đòi lại tiền của chúng ta”
Mấy trăm người khách vây xem vô cùng căm tức, nhao nhao gầm rú, vây quanh Lăng Thiên Thủy nói: “Trả tiền, trả tiền…”
Giết người diệt tâm.
“Diệp Phi, con mẹ nó…” Lăng Thiên Thủy phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lúc đám Bạch Lang và Lăng Thiên Thủy đang bị bao vây thì Diệp Phi đã như một con thỏ chạy mất tăm.
Nếu không phải muốn thăm dò cái nơi rửa tiền này từ Thiên Thủy thì anh đã tìm cơ hội xử lý người phụ nữ này từ lâu rồi.
Diệp Phi trở lại biệt thự Phi Long, phát hiện đám người Chung Thiên Sư còn đang ngủ, trong phòng đen như mực, rất yên tĩnh, nhưng phòng Tô Tích Nhi thì sáng đèn.
Ánh đèn nhẹ nhàng, mang theo cảm giác ấm áp, khiến cho Diệp Phi cảm thấy như mình vừa về nhà.
Diệp Phi trở tay đóng cửa lại, sau đó đi tắm rửa, kết quả anh phát hiện ra phòng tắm đã được dọn dẹp sạch sẽ không chút bụi bặm.
Trong phòng tắm có một bộ đồ ngủ, bình nước nóng cũng được chỉnh ở mức năm mươi độ.
Diệp Phi nao nao, ánh mắt dịu dàng, đã lâu rồi không có cảm giác được quan tâm thế này, sau đó anh bèn tắm nước nóng.
Tắm rửa xong định nghỉ ngơi thì Tô Tích Nhi đã tới gõ cửa phòng anh.
Cô ấy nhẹ nhàng hỏi: “Chưa ăn cơm phải không?”
Hôm nay cô gái nhỏ mặc áo thun màu trắng, cùng với quần jean, chân đi một đôi giày canvas màu trắng, cả người tỏa ra hơi thở thanh xuân.
Thế này rõ ràng là cô ấy còn chưa đi ngủ, mà vẫn luôn đợi Diệp Phi về.
Diệp Phi sững sờ, hình như anh thật sự chưa ăn cơm, hôm nay từ xế chiều cho tới tối cũng chưa có gì bỏ bụng.
Anh gật gật đầu: “Em lại nấu à?”